CHƯƠNG 1073: TRIỆU HẠO CÀNG THÊM TỨC GIẬN
Đăng Châu là cảng phồn hoa nhất phương bắc, mỗi ngày đều có vô số con thuyền không ngừng lui tới hoặc rời đi ở đây, trên bến tàu hàng nghìn người qua lại, trong đó có không ít người Cao Ly, Oa quốc, những người này có tập tính dã man thích gây rối làm trị an ở đây nảy sinh không ít vấn đề, mỗi ngày có không ít tội phạm bị tóm, do đó nơi đây cũng kiến tạo một tòa nhà giam giữ tù nhân nho nhỏ.
Nhà giam Đăng Châu ở thành bắc, toàn bộ dùng gạch xi măng kiến tạo, hết sức kiên cố chắc chắn, không xa còn có một chi quân trú đóng. Ngoài thời gian chiến tranh, đội quân này tiến vào bên trong mượn nhà giam làm thành tường thành phòng thủ, phân tán áp lực cho chủ thành.
Tuy nhiên từ đó đến nay, quân trú đóng trong nhà giam đều bị điều đi hết, thay bằng Cấm quân càng thêm tinh nhuệ, Cấm quân này từ bốn phương tám hướng bao vây nhà giam Đăng Châu chặt như nêm cối, người ra vào bình thường đều sẽ bị kiểm tra, nếu có khả nghi sẽ bị mang đi điều tra tỉ mỉ, cho đến khi nào chứng minh không có điểm gì đáng nghi mới thả ra. Có thể nói thủ vệ ở nhà giam Đăng Châu gia tăng gấp mười lần so với bình thường, cả chim chóc muốn từ trong ngục giam ra ngoài cũng khó khăn, chớ nói tới tù phạm muốn trốn ra ngoài!
Hiện tại là lúc nửa đêm, tù phạm trong ngục đã an tĩnh lại trong tiếng chửi mắng của bảo vệ, tuy nhiên thủ vệ phía ngoài nhà giam lại không thả lỏng chút nào, ngoài tường nhà giam có ngọn lửa thật lớn chiếu sáng bốn phía nhà giam, mà trên vọng gác có sĩ tốt cầm kính viễn vọng quan sát chung quanh, tuyệt đối không bỏ qua một điểm khả nghi nào.
Tuy nhiên cũng đúng lúc này, chỉ nghe phía ngoài nhà giam truyền đến tiếng vó ngựa, ngay sau đó chỉ thấy hai người trẻ tuổi dưới sự bao bọc của một đội hộ vệ tiến vào nhà ngục. Thủ vệ nhà giam tiến đến ngăn lại như khi nhìn lệnh bài của đội hộ vệ này xuất ra thì lui xuống ngay, vì lệnh bài lấy ra chính là do Bệ hạ ban xuống, cầm lệnh bài trong tay có thể tự do ra vào cung cấm, nói chi tới nơi này.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp kiểm soát, xe ngựa cách nhà giam ngày càng gần, nhưng bên trong xe ngựa Triệu Tín ngồi đối diện khó xử nói với Triệu Giai:
- Đại ca, đệ thấy huynh vừa mới đi một chuyến hành trình dài qua hơn nửa địa cầu rồi, vẫn nên về nghỉ ngơi trước thì hơn, ăn uống gì đó rồi ngủ một giấc, đợi ngày mai tinh thần khá lên rồi lại đi gặp mấy người Triệu Dật cũng không muộn.
Đối với lời khuyên của Triệu Tín, Triệu Giai ngồi trong xe cũng không có một chút phản ứng, ánh mắt chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhưng Triệu Tín cảm giác vẻ ngoài bình tĩnh của đại ca lại đang ẩn chứa một hỏa diệm sơn, không biết khi gặp bọn Triệu Dật sẽ bộc phát thành dạng gì, chẳng may đại ca quá phẫn nộ giết hết bọn chúng, vậy ngày mai làm sao ăn nói với Triệu Hú đây, mà Triệu Giai lại không nghe y khuyên nhủ.
Cuối cùng xe của Triệu Tín cũng tiến vào trong ngục, quan viên ngục giam nghe thấy thân phận của Triệu Giai và Triệu Tín cũng hết sức hoảng sợ, vội tự mình ra nghênh tiếp, tuy nhiên Triệu Giai chẳng nói một lời vô nghĩa, sai người dẫn mình đi gặp Triệu Dật và Triệu Tuấn ngay, Triệu Tín bên cạnh lại xuất lệnh bài, quan viên nhà giam nào dám chậm trễ, vội vàng dẫn bọn họ đến vị trí trọng yếu nhất của ngục giam, nơi này đều giam giữ tội phạm quan trọng, trong đó đám Triệu Dật chẳng những là hoàng tộc lại mang tội mưu nghịch, cho nên tất cả đều được giam giữ riêng biệt trong này.
Bởi vì bọn họ là trọng phạm nên khu vực giam giữ hoàn toàn bị cách ly, mà xung quanh còn bố trí trọng binh, dù thân phận của Triệu Giai và Triệu Tín đặc biệt nhưng muốn vào cũng phải qua kiểm tra.
Thật vất vả đi vào trung tâm nhà giam, chỉ thấy ở đây số lượng phòng giam không nhiều, chỉ chừng hai mươi cái, nhưng phòng nào giam giữ phạm nhân, những người này nhìn thấy Triệu Tín, Triệu Giai đều xấu hổ cúi đầu, đồng thời Triệu Giai cũng nhìn ra một vài người quen khiến y cũng hừ lạnh một tiếng, lười để ý những loạn thần tặc tử này, y bước nhanh tới nhà ngục giam giữ Triệu Dật và Triệu Tuấn.
Tuy nhiên Triệu Giai chưa đi được vài bước, mắt thấy sắp tới nhà tù giam giữ Triệu Dật thì phòng giam bên cạnh có người lập tức bổ nhào vào hàng rào sắt, gọi to về phía Triệu Giai:
- Giai nhi, Giai nhi là cháu sao, mau cứu nhị bá!
Triệu Giai nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy Triệu Hạo một thân áo tù nhân vươn tay ra ngoài song sắt, nhìn y đầy vẻ kỳ vọng nhưng Triệu Giai cũng chỉ giận dữ nói:
- Chính ngươi làm ra chuyện tốt này, còn mặt mũi cầu xin ta, nếu không phải các ngươi mưu phản, Hú đệ sao lại biến thành bộ dạng kia!
- Giai nhi cháu phải tin tưởng nhị bá, chuyện này thật sự không có liên quan gì đến ta, chuyện phản bội tạo phản gì đó ta căn bản không biết, ta bị oan mà!
Triệu Hạo hô to, ngay cả nước mắt nước mũi cũng chảy xuống, quả thật đáng thương vô cùng.
Tuy nhiên khi Triệu Hạo dứt lời, Triệu Tín đứng cạnh Triệu Giai cũng chỉ hừ lạnh:
- Nhị bá tốt của ta, lúc này ngươi còn kêu oan ư, vậy giải thích một chút, những thứ thư từ trong tay Triệu Dật, Triệu Tuấn không phải ngươi tự tay viết cho bọn chúng hay sao?
- Ta… ta chẳng qua nhất thời hồ đồ, chứ không thực sự muốn tạo phản đâu!
Triệu Hạo lại một phen nước mắt nước mũi tèm lem hô to.
- Chuyện này là sao?
Triệu Giai nghe tới đó mới thấp giọng hỏi.
- Đại ca, trong lúc phản loạn nổ ra vị nhị bá này của chúng ta đúng là không biết rõ tình hình, nhưng sau khi lục soát bọn Triệu Dật, Triệu Tuấn phát hiện không ít thư từ toàn do Triệu Hạo tự tay viết, nội dung là xui khiến bọn hắn tạo phản, mà bọn họ cũng xác nhận sở dĩ dám làm phản cũng do Triệu Hạo xúi giục, mặc dù không trực tiếp tham dự nhưng so ra càng thêm đáng hận hơn!
Triệu Tín nói mà thêm tức hận, thư tín kia là bọn họ tự mình tra xét, đều do Triệu Hạo viết ra, làm sao lại oan uổng cho được.
- Đáng hận!
Triệu Giai nghe xong hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Hạo một cái, cũng hiểu Triệu Hạo còn khốn kiếp hơn cả Triệu Dật và Triệu Tuấn, đáng tiếc lão chính là trưởng bối, dù phạm tội mình cũng không thể thể làm gì, đợi phụ thân quay về sẽ xử trí thỏa đáng!
Nghĩ tới đó, Triệu Giai hừ lạnh rồi tiếp tục bước về phía trước, Triệu Hạo vẫn chưa từ bỏ ý định cao giọng kêu cứu, nhưng chẳng ai buồn để ý tới y mà đi tới vài bước, cuối cùng cũng tới hai gian cuối cùng của nhà tù, là nơi giam giữ Triệu Dật và Triệu Tuấn.