CHƯƠNG 1079: TRIỆU HÚ MẤT RỒI
Lại thêm mấy ngày nữa không ăn không ngủ chạy đi, cuối cùng thuyền của Triệu Nhan cũng tới được bên ngoài cảng Đăng Châu. Khi chiến hạm gần tới cảng, Triệu Nhan cũng bước tới đầu thuyền để quan sát xung quanh bờ một chút, đợi đến lúc con thuyền tiến tới gần cảng là có thể thấy rõ được tình hình trên bến tàu, đột nhiên sắc mặt Triệu Nhan trở nên trắng bệch, cả người như gặp phải một đòn nghiêm trọng liền lui lại phía sau vài bước, bởi vì hắn nhìn thấy trên bến tàu là một màu trắng toát, tất cả những con thuyền và cây cối xe cộ trên bến tàu cũng treo ba thước lụa trắng, bình thường chỉ có khi đế vương qua đời thì tình huống để tang toàn thành này mới xuất hiện.
- Phu quân! Chàng… Chàng ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể, Đại Tống còn cần chàng chống đỡ đó!
Tào Dĩnh vội vàng đỡ lấy Triệu Nhan, sau đó vẻ mặt đau buồn khuyên giải. Tuy bình thường nàng không tiếp xúc nhiều với Triệu Hú nhưng dù sao đối phương cũng là vãn bối của mình, hơn nữa lại còn là người học trò mà trượng phu mình coi trọng nhất, hiện tại lại âm dương cách trở, điều này khiến cho nàng cũng không kìm được cảm giác đau buồn ập đến.
Đám người Từ Nguyên ở trên thuyền cũng đều lộ ra thần sắc khiếp sợ và bi thương, đợi đến sau khi con thuyền tiến vào trong cảng, chỉ thấy Triệu Giai đã dẫn đầu mọi người chờ sẵn ở bến tàu, sau khi thuyền dừng lại hẳn, tuy rằng Triệu Nhan ở trên thuyền cũng đã đoán được chân tướng sự tình, nhưng lúc này vẫn như cũ không dám hết hi vọng, bước nhanh rời thuyền, đi tới trước mặt Triệu Giai, lớn tiếng hỏi:
- Hú nhi đâu?
- Phụ thân, Hú đệ… Hú đệ hai ngày trước đã băng hà rồi!
Chỉ thấy giờ phút này Triệu Giai cũng lệ rơi đầy mặt đáp lời. Thật sự ngay lúc này y cũng rất muốn bổ nhào vào trong lòng Triệu Nhan để khóc rống lên, nhưng thân phận hiện giờ của y lại không cho phép, cho nên có đôi khi cũng phải chú ý đến từng lời nói, hành động, cử chỉ của chính mình.
Triệu Nhan vốn dĩ còn sót lại một tia hi vọng xa vời, sau khi nghe xong câu trả lời của con trai, trong đầu lập tức nổ tung, ngay sau đó liền cảm thấy trước mắt tối sầm, toàn bộ trời đất cũng bắt đầu xoay tròn, tiếp nữa thì hắn không còn biết gì hết.
Chẳng ai ngờ được sau khi Triệu Nhan nghe xong tin Triệu Hú băng hà sẽ ngay lập tức ngất xỉu, lúc này người trên bến tàu và trên thuyền tất cả đều loạn cả lên, cũng may là mấy người Từ Nguyên vẫn còn tương đối bình tĩnh, lập tức sai người mang Triệu Nhan lên thành Đăng Châu để chẩn trị. Sau khi ngự y xem mạch cho Triệu Nhan xong, liền nói với mọi người rằng do khoảng thời gian này Triệu Nhan ăn nghỉ không điều độ, cộng thêm vì quá đau buồn nên lúc này mới ngất xỉu, đợi sau khi tỉnh lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian ngắn thì sẽ không có chuyện gì, lúc này mới khiến mọi người thấy an lòng.
Đợi đến lúc Triệu Nhan tỉnh lại thì cũng đã là lúc lên đèn. Đám người Triệu Giai vẫn luôn canh giữ trước giường hắn, đến khi thấy hắn tỉnh lại, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng Triệu Nhan nghĩ đến tin tức Triệu Hú qua đời lúc trước cũng lại chỉ nhắm mắt thở dài một tiếng, bên khóe mắt có chút nước mắt chảy ra, tiếp sau đó hắn bảo những người khác ra ngoài trước, chỉ còn lại một mình Triệu Giai, lúc này mới dùng giọng nói run rẩy cất tiếng hỏi:
- Giai nhi, lúc Hú nhi qua đời có an tường không, có giao phó lại gì hay không?
- Phụ thân, lúc Hú đệ qua đời rất muốn được nhìn thấy người lần cuối, đáng tiếc lại không thể kiên trì được đến lúc người trở về, đây cũng chính là tiếc nuối lớn nhất của đệ ấy, trừ việc đó ra thì cũng không có tiếc nuối gì khác, cho nên lúc Hú đệ đi cũng coi như an tường.
Triệu Giai trả lời bằng giọng nói đau đớn kịch liệt, nước mắt cũng lại một lần nữa ào ra. Lúc Triệu Hú qua đời, chính y vẫn luôn ở bên cạnh, chẳng qua là suốt hai ngày vừa qua y vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.
Nghe thấy những lời này của Triệu Giai, Triệu Nhan cũng lệ rơi như mưa, thế nhưng rất nhanh vẻ mặt hắn liền trở nên căm tức, truy vấn:
- Hai tên khốn kiếp Triệu Tuấn và Triệu Dật đâu rồi, mang bọn chúng đến trước mặt ta. Ta muốn đích thân làm thịt chúng!
- Việc này…
Nghe thấy phụ thân hỏi đến chuyện của Triệu Tuấn và Triệu Dật, lúc này Triệu Giai lại có vẻ vô cùng khó xử, một lúc lâu sau mới nói:
- Phụ thân, trước khi Hú đệ qua đời vẫn không đồng ý tử hình hai người Triệu Dật bọn họ, bởi vì đệ ấy cảm thấy dù sao đối phương vẫn là huynh trưởng của mình, tuy rằng bọn họ có thể bất nhân, nhưng mình lại không thể bất nghĩa, cho nên…
- Không được!
Không đợi Triệu Giai nói hết câu, một lần nữa Triệu Nhan lại trở nên căm tức nói:
- Hú nhi cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi phương diện tình thân là không tài nào buông bỏ được, đây là ưu điểm nhưng cũng là khuyết điểm, đám người Triệu Dật dám phạm thượng tác loạn, tội không thể tha, nhất định phải bị xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, tuyệt đối không thể bởi vì nhất thời mà buông tha cho bọn chúng, nếu không tương lai chẳng lẽ sẽ khiến càng nhiều người tạo phản nữa sao?
Triệu Nhan là một người công tư phân minh, thêm nữa lúc này cũng đang nổi nóng, bất kể như thế nào cũng không chịu tha cho hai huynh đệ Triệu Dật và Triệu Tuấn, thậm chí ngay cả nhị ca Triệu Hạo gián tiếp tham dự lần phản loạn này, Triệu Nhan cũng vô cùng căm hận, cho nên lần này hắn thật sự nổi sát tâm rồi.
Thấy phụ thân cố ý muốn giết đám người Triệu Dật, lúc này Triệu Giai cũng chỉ còn cách cười khổ một tiếng, lập tức giải thích một lần nữa:
- Phụ thân, vẫn là Hú đệ hiểu rõ người, đệ ấy biết rằng sau khi người trở về chắc chắn sẽ không buông tha cho Triệu Dật bọn họ, cho nên trước đó đã định hết tội danh của mấy người kia hết rồi, hiện giờ người muốn thay đổi chỉ sợ cũng không tốt lắm?
- Có cái gì không tốt, mưu phản vốn dĩ chính là tử tội, nếu như Hú nhi phán bọn chúng vô tội, chẳng lẽ cứ dễ dàng mà tha cho chúng như thế?
Triệu Nhan vẫn có chút không chịu buông bỏ. Từ trước tới nay hắn cũng không hề thích giết người, trừ phụ tử A Cốt Đả năm xưa ra thì gần như hắn chưa từng giết thêm người nào khác, nhưng bây giờ hắn hận không thể đích thân làm thịt đám người Triệu Dật. Dù sao bọn chúng cũng chính là những kẻ đã hại chết Triệu Hú, không có bất cứ người nào có thể chịu được nỗi đau khổ khi phải để tang con như thế này.
- Việc này…
Triệu Giai nghe đến đó cũng có chút nghẹn lời, nhưng y rất nhanh lại tiếp tục cười khổ, nói:
- Phụ thân, chỉ sợ người khó có thể kết tội lại đám người Triệu Dật, bởi vì hình phạt mà lúc trước Hú đệ đã định ra cho họ chính là lưu đày, hơn nữa nơi lưu đày lại chỉ có mỗi mình Hú đệ biết, hiện giờ đám người Triệu Dật bọn họ đã bị áp tải rời đi, cụ thể là đi đâu thì con cũng không biết!
Khi nói hết câu cuối cùng, Triệu Giai lộ ra một biểu tình lực bất tòng tâm chẳng thể làm gì khác được, đây cũng là cách thức cuối cùng giúp Triệu Hú bảo toàn tính mạng của hai huynh trưởng. Dù sao chỉ cần lưu đày Triệu Dật bọn họ tới một nơi rất xa, khiến cho Triệu Nhan cả đời cũng không tìm được, như vậy thì đám người Triệu Dật đương nhiên cũng được an toàn.
- Cái gì?
Triệu Nhan nghe đến đó đầu tiên là sửng sốt, tuy nhiên ngay sau đó hắn lại có chút hoài nghi nói với Triệu Giai:
- Con thật sự không biết Triệu Dật bọn nó bị lưu đày ở đâu sao?
- Thực sự không biết ạ, chuyện này Hú đệ đích thân sắp xếp, người cũng chính là do đệ ấy chọn lựa, nhưng chắc chắn không phải là một nơi trên lãnh thổ Đại Tống, thậm chí có khi còn cách Đại Tống rất xa.
Triệu Giai lại giải thích, có điều lần này y nói dối, kỳ thực y biết chỗ lưu đày của đám người Triệu Dật, thế nhưng y đã đồng ý với Triệu Hú, bất kể như thế nào cũng sẽ không nói cho phụ thân.
Thấy vẻ mặt vô tội của con trai mình, Triệu Nhan vẫn còn có chút không tin, tuy nhiên rất nhanh Triệu Giai lại nói:
- Phụ thân, con biết người rất tức giận, nhưng Hú đệ là nhi tử của đại bá, Triệu Dật và Triệu Tuấn bọn họ tương tự cũng là nhi tử của đại bá, nếu như người thật sự tự tay giết bọn chúng, coi như là bọn chúng có thể đền tội, nhưng liệu trong lòng người có cảm thấy dễ chịu không?