CHƯƠNG 13: VÁN BÀI TẤT THẮNG
Cơn mưa lớn hôm qua vừa dứt, khó có được một ngày nắng, mặt trời tản ra ánh hào quang ấm áp theo những tầng mây chiếu rọi, mang đến cho vùng đất ẩm ướt bấy lâu nay một không khí ấm áp, khô ráo. Trên mặt đất mọi người cũng thừa dịp trời ngày nắng đẹp hiếm hoi bắt đầu nhộn nhịp, từng tốp nông phu bắt đầu công việc trên đồng, các thương nhân mở hàng buôn bán, những thiếu nữ vội vàng hong khô quần áo, chăn đệm.
Quảng Dương Quận Vương phủ cũng bận rộn nhộn nhịp cả lên, phòng ốc tự nhiên nhiều gia cụ, trang sức cũng nhiều, qua hơn một tháng mưa liên tục đã làm một số vật dụng ẩm mốc, nếu không phơi nắng thì sẽ sớm mốc meo, biến dạng, nên thừa dịp trời nắng toàn bộ người trong vương phủ cũng bắt đầu dọp dẹp mang những thứ ẩm mốc đó phơi trên đất trống.
Tào Dĩnh thân là quận vương phi, lẽ ra lúc này đúng ra nàng nên chỉ huy đám gia nhân làm việc, hơn nữa cũng nhờ những chuyện lặt vặt này mà củng cố địa vị nữ chủ nhân của nàng trong vương phủ, khiến toàn bộ gia nhân nhất nhất nghe theo mệnh lệnh của nàng. Nhưng từ khi bắt đầu, Tào Dĩnh liền vô cùng phiền lòng, trong lòng lại luôn lo nghĩ về Triệu Nhan cho nên căn bản không có tâm tình chỉ huy nhóm người bận rộn trong phủ, chỉ sai khiến bà vú và mấy bà quản gia thay mình chỉ huy.
Thông minh là chuyện tốt, vì người thông minh luôn luôn lường trước sự việc, từ đó suy xét tỉ mỉ, tránh việc mắc quá nhiều sai lầm, nhưng đôi khi thông minh cũng là một chuyện xấu vì người thông minh thường suy tính sự tình quá mức chu toàn, biến việc đơn giản trở nên phức tạp.
Tào Dĩnh là một nữ tử thông minh, nhưng nàng cũng sẽ phạm phải một vài sai lầm mà người thông minh thường phạm, tỷ như nàng sẽ cảm thấy vô cùng nghi hoặc vì sao Triệu Nhan trước sau có thể phát sinh biến hóa lớn như vậy, Tiểu Đậu Nha đề nghị nàng trực tiếp đi tìm Triệu Nhan hỏi rõ, nhưng sau một hồi suy nghĩ cũng cự tuyệt đề nghị của Tiểu Đậu Nha, vì nàng cảm thấy Triệu Nhan chắc chắn không dễ dàng nói chuyện này với mình.
Đáng tiếc là Tào Dĩnh cũng không biết rằng, kỳ thực Triệu Nhan sợ nhất là người khác nhìn ra hắn trước sau bất nhất, thậm chí hắn đã nghĩ kỹ việc tìm ra một cái cớ, nếu Tào Dĩnh thực sự hỏi hắn, Triệu Nhan nhất định sẽ đem cái cớ tốt nhất nói cho nàng biết, sau đó mượn cái miệng của nàng truyền đi. Mặc dù những cái cớ này có chút với vẩn, nhưng lại có thể giải thích được những biến hóa trên người hắn, nên chắc chắn sẽ không nói ra chuyện mình là người đến từ đời sau.
Trong lòng Tào Dĩnh phiền muộn, ngồi ngốc trong phòng lại khó chịu, vì thế thừa dịp hiện tại khó có dịp ánh mặt trời rực rỡ, nàng liền dẫn theo thị nữ Mịch Tuyết ở bên trong nội trạch tùy ý đi lại một chút cũng đồng thời có thể giám sát những nha hoàn bà tử kia không được lười biếng.
Trong lúc lơ đãng, Tào Dĩnh phát hiện không ngờ mình lại đi vào phía bên ngoài phòng của Triệu Nhan, nếu không có việc gì cần nàng tuyệt đối không đến gần gian phòng này, hôm nay có thể trong lòng cứ nghĩ đến chuyện của Triệu Nhan, cuối cùng không tự chủ được lại tới đây, điều này làm Tào Dĩnh có chút rối rắm, không biết là mình có nên tiến vào?
- A, thật là... sao hôm nay nàng lại rảnh rỗi đến chỗ ta?
Tào Dĩnh trong lòng đang rối rắm, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng của Triệu Nhan, trong giọng nói còn có mấy phần trêu đùa.
Trong lòng Tào Dĩnh hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, mặt lạnh xoay người nhìn Triệu Nhan nói:
- Trời trong xanh, ta chỉ muốn nhắc nhở Tiểu Đậu Nha chớ nên quên mang đồ vật trong phòng lấy ra phơi nắng một lần, tránh cho bị sâu bám.
- Vậy nàng cứ tự nhiên!
Triệu Nhan giơ giơ rương gỗ trong tay, lập tức đi vào phòng. Thừa dịp hôm nay khó có được trời nắng ấm, hắn cũng có chút chuyện vô cùng trọng yếu phải làm.
Tự nhiên bị Triệu Nhan nhìn thấy, Tào Dĩnh cũng bỏ đi ý tưởng theo Triệu Nhan vào phòng, có điều khi nàng vừa tiến đến thì thấy Tiểu Đậu Nha đang nằm úp sấp ở trên cái bàn trong phòng khách, cố hết sức đếm rồi lại đếm:
- Một trăm ba mươi mốt, một trăm ba mươi hai, một trăm ba mươi ba…
- Tiểu Đậu Nha, người đang làm cái gì, sao còn không mang vật dụng trong phòng đem ra ngoài phơi nắng?
Tào Dĩnh không muốn nói chuyện với Triệu Nhan, đi đến bên người Tiểu Đậu Nha cố ý nói.
- Tứ tỷ ạ?
Tiểu Đậu Nha với cái đầu tròn như quả dưa hiện đang bị chiếm dụng hơn phân nửa, bây giờ nghe lời Tào Dĩnh mà có chút mê man ngẩng đầu lên nhìn nàng, sau đó lại hét lên một tiếng:
- Ya, ta lại quên đã đếm hay chưa rồi, cái này lại phải bắt đầu đếm lại từ đầu.
Tiểu Đậu Nha nói xong, trên mặt lộ vẻ ảo não, vốn Quận vương chỉ giao cho nàng một nhiệm vụ rất đơn giản như vậy, nhưng nàng đếm đến một canh giờ rồi, lại vẫn không thể đếm rõ số lượng hạt giống. Lúc này Tào Dĩnh mới phát hiện, Tiểu Đậu Nha không ngờ đang đếm một ít hạt giống không biết tên, bề ngoài thoạt nhìn có màu vàng tươi vô cùng xinh đẹp, so với đậu tương không khác biệt lắm, nhưng lại không tròn giống hạt đậu tương mà hơi dẹp, hạt giống như vậy cũng là lần đầu tiên Tào Dĩnh được thấy.
- Tiểu Đậu Nha, những thứ này là hạt giống gì? – Tào Dĩnh tiện tay vốc lên mấy hạt mà hỏi.
- Quận vương nói cái này gọi là cây ngô, mà toàn bộ Đại Tống cũng chỉ có trước mắt ngần này đó, Quận vương đem hạt giống cây ngô bảo ta đếm, nhưng ta đếm nửa ngày cũng không đếm rõ ràng!
Tiểu Đậu Nha nói xong, còn lộ ra thần sắc ảo não.
- Tiểu Đậu Nha, đừng chỉ lo nói chuyện, nếu ngươi nói không đếm được số hạt ngô này, vậy thì đi tìm chút đất cát đến, phải đem chất đầy cái thùng này, hơn nữa tốt nhất là cát sông!
Lúc này Triệu Nhan cầm cái thùng đi tới, vừa rồi hắn đã thử qua, cái thùng này thật thích hợp, hiện tại chỉ cần đem hạt cát lấp đầy thùng là được.
- A, ta ta sẽ đi ngay bây giờ!
Tiểu Đậu Nha thật sự bị hạt cây ngô này nọ làm nhức đầu vô cùng, nghe thấy không cần nàng đếm số hạt ngô, lập tức một tiếng đáp ứng mà chạy như bay, kết quả trong phòng chỉ còn lại Triệu Nhan và Tào Dĩnh, và còn có tiểu nha hoàn Mịch Tuyết ở ngoài.
- Cây ngô là cây gì, vì sao chàng lại muốn Tiểu Đậu Nha đếm rõ số lượng hạt ngô? – Tào Dĩnh xoay người hỏi Triệu Nhan. Nếu là trước kia nàng căn bản sẽ không quan tâm Triệu Nhan làm cái gì, tuy nhiên từ khi nàng phát hiện những biến hóa phát sinh trên người Triệu Nhan về sau càng lớn, đã làm cho nàng đối với Triệu Nhan thêm vài phần hiếu kỳ, hơn nữa trực giác nói cho nàng biết, ở Triệu Nhan nhất định có chuyện gì đó vô cùng trọng yếu.
Nghe thấy Tào Dĩnh truy hỏi, Triệu Nhan có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái, tuy nhiên cuối cùng vẫn trả lời:
- Cây ngô là một loại cây lương thực, so với lúa mì, đậu nành, hạt thóc không khác biệt nhiều cho lắm, chẳng qua cây ngô cho sản lượng rất cao, nghe nói cao nhất sản lượng một mẫu có thể đạt đến hai ngàn cân, đương nhiên cần được chăm sóc kỹ càng, bình thường cũng không đạt sản lượng cao như vậy, ước chừng một mẫu có thể đạt bảy tám trăm cân là không tệ rồi.
- Một mẫu sản lượng cao nhất hơn hai ngàn cân? Bình thường cũng có thể đạt đến bảy tám trăm cân?
Tào Dĩnh nghe thấy lời Triệu Nhan nói chỉ cười lạnh liên tục:
- Quận Vương điện hạ thật đúng là biết ăn nói linh tinh, ngài biết sản lượng một mẫu lương thực Đại Tống là bao nhiêu hay không?
Triệu Nhan nghe trong lời nói Tào Dĩnh mang ý châm chọc, căn bản nàng không tin tưởng lời của mình, tuy nhiên hắn cũng không tức giận, mà vẻ mặt thản nhiên tiếp lời hỏi ngược lại:
- Ta xác thực không biết lương thực Đại Tống sản lượng một mẫu là bao nhiêu, chẳng lẽ Vương Phi nàng biết?
Triệu Nhan cảm thấy Tào Dĩnh xuất thân cực kỳ phú quý, chỉ sợ bản thân nàng chưa từng tiếp xúc qua với người làm ruộng nuôi tằm, cho nên mới hỏi như vậy. Có điều lần này hắn đã tính sai rồi, chỉ thấy Tào Dĩnh lại cười lạnh một tiếng nói:
- Phía nam và phương bắc Đại Tống khí hậu bất đồng, gieo trồng thu hoạch cũng bất đồng, trong đó phía nam gieo trồng lúa nước, sản lượng hơi cao một chút, nhưng sản lượng một mẫu cũng không đủ bốn trăm cân, phương bắc chủ yếu gieo trồng lúa mì và đậu nành, sản lượng một mẫu lại chỉ có hơn hai trăm cân, thôn trang ngoài thành vương phủ, năm trước khi mưa thuận gió hòa, sản lượng một mẫu mới đạt 250 cân, hơn nữa là loại lúa mạch tốt nhất, thiên hạ này vào từ lúc nào lại có loại lương thực sản lượng một mẫu đạt ngàn cân?
Tào Dĩnh hết sức tức giận, thậm chí còn có chút đau lòng, nàng nghĩ đến Triệu Nhan bị tia chớp đánh trúng, về say thật sự cải tà quy chính, không còn là kẻ tùy ý làm bậy, nhưng không nghĩ tới đối phương vẫn lừa gạt mình, tuy rằng nàng không biết Triệu Nhan lừa gạt mình với mục đích gì, nhưng khẳng định chẳng có ý gì tốt.
Nghe Tào Dĩnh nói, Triệu Nhan cũng không có ý định cùng nàng cãi cọ, hơn nữa hắn cũng biết chính mình nói gì hiện tại cũng vô dụng, Tào Dĩnh căn bản sẽ không tin tưởng hắn, cho nên hắn chẳng những không có giải thích, ngược lại còn từ trong lòng đem mấy củ khoai lang lấy ra mà cười nói:
- Một mẫu được ngàn cân tính là gì, vật trong tay ta này tên là khoai lang, nếu là mùa xuân gieo trồng nó trong đất một năm, nhất định sản lượng cao nhất có thể đạt tới bảy ngàn cân, dù là loại hơn nửa năm, một mẫu cũng có thể đạt tới năm nghìn cân, người bình thường trồng thì sản lượng khả năng không cao như vậy, nhưng 2000~3000 cân sản lượng vẫn là hết sức dễ dàng!
- Ăn nói bừa bãi!
Tào Dĩnh thật vất vả mới có được một tia hy vọng vào Triệu Nhan, hiện tại cũng hoàn toàn tan biến mất rồi, khi nàng nhìn thấy Triệu Nhan chẳng những là cái đồ hư hỏng, hơn nữa còn nói năng bậy bạ, trong miệng hắn nói ra bất luận là cái gì cũng không thể tin tưởng, nghĩ đến đây, Tào Dĩnh cảm thấy bản thân cũng không cần phải ở chỗ này nữa, xoay người rời khỏi luôn.
- Chờ một chút! Ta biết nàng không tin, tuy nhiên nàng có dám cùng ta cá cược hay không?
Triệu Nhan nhìn thấy Tào Dĩnh xoay người định đi, chợt cười gọi nàng lại nói, đối với sản lượng cây ngô và khoai lang, hắn tuyệt đối tự tin đấy. Một khi đã như vậy, không bằng mượn cơ hội này giành về cho bản thân một chút lợi ích.
- Ngươi muốn đánh cược cái gì?
Tào Dĩnh nghe thấy Triệu Nhan muốn đánh cược, cũng không khỏi dừng bước lại hỏi, đừng thấy nàng có quyền giám thị Triệu Nhan, đợi khi thân thể hắn khôi phục, toàn bộ vương phủ vẫn là hắn định đoạt.
- Mọi người đều là người thông minh, ta biết nàng không muốn gả cho ta, thậm chí còn vô cùng chán ghét ta, hiện tại ta liền cho nàng một cơ hội, nếu cây ngô và khoai lang sản lượng không được như ta nói, như vậy ngày sau ta sẽ cho nàng tự do, hơn nữa cả đời sẽ không dính dáng đến nàng, nhưng nếu đạt đến sản lượng ấy, như vậy sau này nàng phải nghe lời ta, muốn nàng làm như thế nào, nàng phải làm như thế ấy, thế nào, điều kiện này rất hợp lý chứ?
Triệu Nhan cười ha hả nói, mấy ngày này hắn bị Tào Dĩnh giám thị, chẳng những ăn uống bị hạn chế, thậm chí ngay cả tìm người nói chuyện cũng không dễ dàng, hắn từ trước đến nay không phải người rộng lượng, nếu có cơ hội, hắn cũng không để ý mà phải trả thù gấp bội.
Tào Dĩnh nghe thấy nếu mình thua, sẽ phải nghe theo Triệu Nhan hết thảy, điều này khiến nàng do dự, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tên Triệu Nhan kia tươi cười thật đáng giận, nhất thời ngực bỗng dâng lên một nỗi buồn bực, nghiến răng mà gật đầu nói:
- Tốt, một lời đã định!