CHẾT CŨNG PHẢI KÉO NGƯƠI THEO LÀM ĐỆM LƯNG(2)
Thân ảnh kim giáp phá cửa mà vào, mảnh gỗ vụn bay tán loạn, một thanh Viên Nguyệt loan đao xuyên thẳng đến thủ cấp.
"Người giấy?"
Mạc Lương hừ lạnh một tiếng, rút trường kiếm ở bụng ra vứt xuống đất.
Với ánh mắt của lão sao có thể không nhìn ra người giấy mê hoặc, vừa liếc mắt đã thấy được bộ mặt thật của Linh Quan kim giáp.
Ầm!
Chân khí Mạc Lương phồng lên, loan đao thất bại trực tiếp bổ đôi cái bàn gỗ tử đàn.
"Thật thú vị, thuật gấp giấy à? Xem ra ngươi cũng thật sự có kỳ ngộ." Mạc Lương âm u cười một tiếng: "Lát nữa bắt được ngươi, ta sẽ bỏ ngươi vào lồng hấp chưng sống cho đến chết."
Uỳnh!
Sấm sét rền rĩ vang dội, mưa rơi như trút nước.
Mạc Lương lần tay vào ngực, lấy ra hai lá bùa nền trắng chữ đen.
Soạt!
Hai đoàn lục diễm quỷ hỏa to bằng đầu người bay tới.
Cả căn phòng lập lòe ánh sáng lục sắc, tựa như U Minh Địa Phủ.
Roẹt!
Linh Quan kim giáp lách mình đến trước lục diễm quỷ hỏa, dùng đao cắt nó ra thành hai nửa.
Quỷ hỏa đâm vào thân thể Lục Khiêm khiến hắn bay ngược ra rơi xuống mặt đất, nền đất lõm vào một cái hố to.
Loan đao của Linh Quan kim giáp cũng bị hỏa diễm thiêu cháy.
"Linh Quan, ngăn cản lão ta!"
Mặt mày Lục Khiêm âm trầm như nước, chỉ huy người giấy vật lộn với Mạc Lương.
Bản thân Mạc Lương đang bị trọng thương, máu tươi dưới bụng không ngừng chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.
Dù vậy, sức chiến đấu của lão cũng cường hãn dị thường, lực lượng vẫn đủ để tay không xé hổ.
Đại sảnh vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là đá vụn hoặc mảnh gỗ vụn.
Trên thân Linh Quan kim giáp tổn hại nhiều chỗ, không có vũ khí nên sức chiến đấu giảm mạnh.
"Chết đi!"
Quỷ hỏa lục diễm rơi vào người Linh Quan kim giáp, khói xanh lượn lờ, chỉ để lại tại chỗ một đống tro tàn màu lục.
Lục Khiêm bị ép đến một góc, đằng sau là một bức tường, lối ra bị Mạc Lương ngăn cản.
"Sao ngươi không chạy nữa đi? Bây giờ quỳ xuống cầu xin ta tha mạng thì còn có thể sống sót, lão phu không tin ngươi vẫn còn người giấy khác." Tay phải Mạc Lương che bụng, tay trái cầm một lá bùa màu trắng, tập tễnh đi tới nói.
Trước đó lão đã kiểm tra qua, Lục Khiêm không hề có khí cảm, hiện tại mới chỉ hơn một tháng, khẳng định là lượng chân khí cũng không nhiều, vừa rồi đã là cực hạn.
Nghĩ tới đây, Mạc Lương không khỏi cảm thán kẻ này tâm cơ thâm trầm, dùng đầu lâu của Mạc Linh Nhi làm tâm thần lão hỗn loạn rồi thừa cơ đánh lén, hại lão không phát huy nổi một nửa thực lực, thiếu chút nữa đã để tiểu tử này đắc thủ.
"Chắc không?"
Bên ngoài lại nổ vang một tiếng sấm.
Điện quang xanh thẳm chiếu vào mặt Lục Khiêm, trên mặt lão hết sức bình tĩnh.
Xoạt!
Ngoài phòng lại có một đạo bóng trắng bay vào.
Một đạo hàn quang tới trước, Mạc Lương né tránh không kịp, trên cái mặt mo bị cắt ra một đạo vết máu thật sâu, bột phấn bị nước rửa trôi xuống dưới, lộ ra một đống đốm đen đồi mồi.
Thân ảnh bóng trắng đứng vững, lần này là một quái nhân có vóc người nhỏ thó, đầu đội mũ rộng vành chống nước đen nhánh, thân mặc y phục dạ hành.
Bên hông treo các loại phi đao phi tiêu.
Nước mưa dọc theo cái mũ rộng vành chậm rãi nhỏ xuống, trong màn đêm yên tĩnh phát ra tiếng vang tong tóc.
Vậy mà lại là một người giấy.
Lúc đứng vững người giấy thuận tay phóng ra mấy cái phi tiêu Thất Tinh.
"Hảo tiểu tử, thủ đoạn cũng nhiều thật."
Mạc Lương tức tối phẫn nộ kéo dài khoảng cách, phi tiêu Thất Tinh găm vào trên tường, chỉ chốc lát đã biến thành tiêu giấy rơi ra, để lại trên tường một cái hố nhỏ.
Người giấy đội mũ rộng vành công kích dày đặc khiến người khác không thể tới gần, Mạc Lương chỉ có thể kéo dài khoảng cách.
Người giấy cũng không chỉ có cùng một kiểu dáng, chỉ cần hắn muốn, lại có chân khí đầy đủ, hình thái sẽ được xác định theo ý hắn.
Vốn dĩ hắn muốn chế tạo một người giấy được trang bị súng nòng xoay, tiếc là không có hiệu quả, chỉ có thể tạo một cây côn sắt nung đỏ.
Có lẽ là vì không thích hợp với pháp tắc của phương thế giới này.
Thời gian một chén trà trôi qua.
Mạc Lương bỗng hừ lạnh một tiếng, thân hình lão cứng đờ, năm sáu cái phi tiêu găm vào lồng ngực.
Lão suy sụp ngã nhào trên đất, máu đen từ trong miệng mũi chảy ra.
"Ngươi..."
"Cây thầu dầu tử độc, một nắm là có thể giết chết một con trâu khỏe mạnh." Lục Khiêm mỉm cười giải thích.
Cây thầu dầu tử là một loại độc thảo thường gặp, Lục Khiêm sớm đã bôi lên Bích Thủy kiếm một chút.
Chống đỡ đến hiện tại mới phát tác, Mạc Lương thật không hổ là một cao nhân.
"Hèn hạ vô sỉ!" Mạc Lương mắng to, ộc một tiếng phun đầy máu.
"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Bao nhiêu mạng người chết trong tay ngươi rồi?"
"Linh Quan, lên!"
Lục Khiêm vừa nói vừa thối lui ra ngoài cửa.
Cho dù Mạc Lương sắp chết nhưng Lục Khiêm cũng không dám mạo hiểm tiến đến gần.
Nhất định phải nhìn thấy lão chết hẳn thì hắn mới có thể đi tới.
Mắt thấy Lục Khiêm sắp bỏ đi, tinh thần Mạc Lương chấn động chửi ầm lên: "Tiểu súc sinh, lão phu chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng."
Lão móc ra một tờ giấy vàng, phun một ngụm máu tươi lên giấy, phù văn long xà nhảy múa sáng lóe bay vào trong miệng.
Thân hình lão tăng vọt mấy phần, sắc mặt đỏ bừng, một chân giẫm nát mặt đất, tiếp theo dồn lực đánh tới.