CHIẾC GƯƠNG HOÀNG KIM
Lục Khiêm ngồi dậy, mắt híp bảy phần, đầu lưỡi chạm vào vòm họng, tâm thần dần dần yên tĩnh lại.
Chỉ trong chốc lát, bụng dưới có nhiệt lưu nhảy lên, toàn thân hắn ấm áp tựa như ngâm mình trong suối nước nóng.
Đây là khí cảm hắn có được sau khi tu luyện Vô Danh tâm pháp do Mạc Lương truyền thụ.
Hắn lo lắng như vậy cũng bởi vì mình đã luyện được khí cảm.
Vài ngày trước, nếu không phát hiện chuyện này, hắn đã sớm mừng rỡ báo cáo cho Mạc Lương, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.
Sau khi vận công, Lục Khiêm thở dài một hơi.
"Còn có mười ngày, mười ngày sau có đợt kiểm tra, hi vọng đến lúc đó hắn có thể qua mặt được."
Cứ mỗi cuối tháng, Mạc Lương sẽ triệu tập mấy người bọn hắn lại để chỉ điểm.
Khi đó sẽ không thể tránh khỏi việc lộ tẩy.
Lục Khiêm mở cửa sổ ra, thở một hơi dài.
Mây đen như mực, ánh sao ảm đạm.
Ầm ầm!
Đột nhiên có một luồng sấm sét xẹt qua chân trời, tia sáng trắng bệch soi rọi đại địa.
Cuồng phong chợt nổi lên, mưa to trút xuống.
Ở nơi hẻo lánh âm u này như có từng đạo ánh mắt âm lãnh đang nhìn chằm chằm hắn.
Ngày hôm sau, gà trống gáy chào đón bình minh.
Lúc này Lục Khiêm mới hồi phục tinh thần.
Hắn rửa mặt một chút, mở cửa đi đến tòa nhà lớn ở chính giữa ngọn núi.
Rạng sáng mỗi ngày bọn hắn đều phải đi thỉnh an Mạc Lương.
Cùng đi với Lục Khiêm còn có một số đạo đồng mặc áo xanh.
Những người này tụm năm tụm ba đi chung, họ chào hỏi lẫn nhau, lại không có ai để ý tới Lục Khiêm, nghiễm nhiên là tình huống bị cô lập.
Lúc này đám người tách ra.
Một nữ tử mặc trang phục thợ săn đỏ như lửa trông có vẻ hoạt bát thông minh, đi tới trong sự bao quanh của mấy nha hoàn.
Nữ tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, múa roi trong tay đập xuống đất 'chan chát' chói tai.
"Bái kiến tiểu thư." Đám người hơi cúi đầu xuống, hành lễ nói.
"Cút xa một chút!" Giọng nói của nữ tử không kiên nhẫn chút nào, mày liễu dựng lên, tiện tay quất roi vào mặt một người đứng cạnh.
Chỉ thấy mặt người kia lập tức xuất hiện một đường vết máu, sưng lên thật to.
Dù vậy hắn cũng không dám kêu rên, ngược lại còn cười: "Tạ phần thưởng của tiểu thư."
"Cẩu nô tài." Nữ tử mất hứng bỏ đi.
Đạo đồng xung quanh rối rít nhường đường, chỉ sợ chọc vào tiểu tổ tông này.
Nàng là tôn nữ duy nhất của Mạc Lương - Mạc Linh Nhi.
Mạc Linh Nhi được Mạc Lương cưng chiều, từ nhỏ đã điêu ngoa tùy hứng, đối với người khác động một tí là đánh là chửi.
Kể ra thì giữa Lục Khiêm và tiểu gia hỏa này cũng có chút dính líu.
Lục Khiêm là người trầm mặc ít nói, hành vi cử chỉ của một người hiện đại như hắn không hợp với các đạo đồng xung quanh cho lắm.
Có lẽ hắn bị người khác hãm hại nên bị tiểu cô nương này ném một tảng đá vào phía sau ót.
Thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.
Sau đó Mạc Linh Nhi cũng không phải chịu bất cứ hình phạt nào.
Trước kia hắn tưởng đó chỉ là trò đùa giữa các hài tử nên không biết nặng nhẹ, hiện tại xem ra là thượng bất chính hạ tắc loạn. Lão đầu không phải thứ tốt đẹp gì, tôn nữ tuổi còn trẻ mà đã mang tâm địa độc ác.
Trong lòng Lục Khiêm thầm oán.
Chẳng qua bị người cô lập cũng là chuyện tốt, hắn càng được thanh tịnh, không cần lo lắng bí mật bị bại lộ.
Cả ngày tu hành yên tĩnh tự tại.
Đám người bước vào đại sảnh, trên chủ vị có một lão đầu đang ngồi híp mắt.
Râu tóc đều đã bạc, da trắng bệch như giấy.
Có thể là vì nhận định thay đổi, Mạc Lương không còn tiên khí đạo cốt như trong mộng nữa, ngược lại giống như rắn độc âm lãnh hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới người khác mà cắn.
"Bái kiến đạo trưởng."
"Bái kiến đạo trưởng."
Mạc Linh Nhi đứng ở bên cạnh Mạc Lương, đám người lần lượt đi lên thỉnh an.
"Tiến độ tu luyện không tệ, tiếp tục duy trì."
"Tốt lắm, chờ ngươi cảm ứng được Thai Tức, lão phu lập tức viết thư đề cử cho tiên môn."
Trên mặt Mạc Lương mang theo nụ cười hiền lành, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, tán dương người có tốc độ tu luyện nhanh, vẽ ra các loại bánh nướng.
Người được khen thụ sủng nhược kinh, kích động không thôi.
Trong lòng Lục Khiêm liên tục cười lạnh.
Vốn dĩ chẳng có tiên môn nào cả, đó chỉ là cái bánh nướng mà lão già này vẽ ra thôi.
Kết cục đang chờ đợi bọn hắn chính là trở thành một bộ xương khô.
Đương nhiên, Lục Khiêm sẽ không nhắc nhở bọn hắn.
Đám người này giống như một đám nô lệ bị thuần phục, cho dù tận mắt nhìn thấy chân tướng thì cũng sẽ tìm lý do tự lừa gạt mình.
Rất nhanh đã đến lượt Lục Khiêm.
"Bái kiến đạo trưởng." Lục Khiêm khom mình hành lễ.
"Gần đây tiến độ tu luyện thế nào? Đột phá Thai Tức chưa?" Mạc Lương vuốt ve chòm râu, cặp mắt khẽ nheo lại.
Trong Vô Danh tâm pháp, khí cảm được gọi là Thai Tức.
"Hồi đạo trưởng, vẫn chưa có."