CỰC ÂM CHI ĐỊA(1)
Lão ăn mày hết sức nhanh nhẹn, tay cầm một cây thiết bổng đập mạnh vào đầu nàng.
"Khà khà, thế mà lại là một nữ tu, trúng khói gây mê của ta rồi mà vẫn có thể phát huy ra ba phần thực lực.” Lão ăn mày cười dâm tà: “Chậc chậc, hôm nay ta sẽ nếm thử mùi vị nữ tu, ngã!”
Thiết bổng rơi xuống!
Giờ có muốn tránh né đã không còn kịp nữa.
Hàn Băng Ly nhìn cây gậy sắt sắp hạ xuống đỉnh đầu mình, trong lòng không khỏi nhớ tới Lục Khiêm.
Tên này nói sẽ giả vờ đi lạc thôi, nhưng không phải là hắn lạc thật rồi chứ? Cũng phải tự trách nàng, thấy lão ăn mày như vậy là lập tức quên mất cảnh giác. Đột nhiên, một cây búa đồng khổng lồ như đầu người đánh bay thiết bổng.
Lão ăn mày lập tức ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt lão là một gã tướng quân thân cao một trượng, mình khoác giáp vảy cá, đầu đội mũ cánh phượng, mặt hồng như ngọc.
Tướng quân nhếch miệng cười, lão ăn mày cảm thấy hai mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Lục Khiêm đứng phía sau vị tướng quân mặc giáp vàng cười cười với nàng. "Cái gì đây?" Hàn Băng Ly nhìn vị tướng quân kia, ngạc nhiên nói. "Ồ, người giấy mà thôi.”
Lục Khiêm phất tay, tướng quân mặc giáp vàng bỗng hóa thành tro tàn.
Sau khi đột phá Luyện Khí kỳ, chiều cao của người giấy tăng vọt gấp đôi, dùng cũng thuận tay hơn.
"Ngươi vẫn luôn đi theo phía sau ta?”
Hàn Băng Ly bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, khuôn mặt ửng đỏ.
Biểu hiện của mình thật sự là quá mất mặt, bị một lão ăn mày không đến Luyện Khí bắt nạt đến mức này.
"Đúng vậy. Tác chiến chính diện, hắn không đỡ nổi một chiêu của ngươi đâu, nhưng do ngươi không đủ kinh nghiệm thôi. Làm việc gì cũng cần để ý xung quanh, lần sau mà mắc bẫy thì không biết có ai cứu ngươi không.” Lục Khiêm nói.
Hàn Băng Ly vừa nhìn đã biết là người có gia thế, chưa từng trải qua nỗi khổ nhân gian.
Ăn mày là kẻ chịu nhiều khổ đau nhất, nhưng một khi có cơ hội cũng sẽ là kẻ lừa ngươi đau nhất.
Lục Khiêm đá đá vào người lão ăn mày đã ngất xỉu, nói:
"Ta nghĩ chúng ta tìm được hung thủ thật sự rồi, người này lợi dụng lòng trắc ẩn của thiếu nữ vô tri rồi đưa họ vào chỗ tối đánh thuốc mê.”
Ngay sau đó, Lục Khiêm đánh thức lão ăn mày này dậy.
Hai vị tướng quân mặc giáp vàng đè chặt thân thể lão ăn mày.
"Xì, lão phu đã nhìn nhầm rồi, đúng là một đôi cẩu nam nữ.” Lão ăn mày oán hận nhổ một ngụm nước bọt, nhưng nụ cười trông khá thê thảm.
"Từ bây giờ, ta hỏi, ngươi trả lời.” Lục Khiêm cầm một cái bình ngọc rồi tung hứng từng cái một.
"Câu hỏi đầu tiên, những nữ nhân khác ở đâu?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Lão ăn mày trào phúng: “Ngươi giết ta thì sẽ không bao giờ tìm thấy đám người đó.”
“Ta bảo trả lời chứ không được hỏi.” Lục Khiêm thất vọng lắc đầu, ném bình ngọc cho người giấy.
Người giấy mở chai rồi đổ một ít bột màu xanh lá cây lên chân phải của lão ăn mày.
Xèo!
Có khói trắng bốc lên, chân phải chậm rãi hóa thành nước mủ. Một thứ mùi tanh hôi quanh quẩn khắp con hẻm.
"Á!" Lão ăn mày kêu lên những tiếng thê lương, âm thanh nghe thảm đến nỗi khiến người ta sởn cả gai ốc.
Hàn Băng Ly ngửi thấy mùi hôi thối liền nhướn mày.
Đạo hữu này dùng những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, không hề hiền hòa như vẻ bề ngoài.
Nếu như nàng biết những việc Lục Khiêm đã trải qua thì sẽ biết vì sao hắn lại tàn nhẫn như vậy.
Tất nhiên, nàng không phản đối hành vi này.
Đối phương là địch, đối phó với kẻ địch thì tàn nhẫn một chút cũng không sao.
"Đây là Hóa Cốt tán được tinh luyện từ nấm Phụ Cốt, ngươi là người đầu tiên hưởng thụ nó đấy.” Lục Khiêm khẽ cười.
"Ta hỏi lại, những người đó đang ở đâu?" ”
"Không biết.”
Xèo!
Tiếp tục là một luồng khói xanh bốc lên, cả chân phải của lão ăn mày đều hóa thành nước mủ.
"Ta thực sự không biết mà! Bọn chúng đến đón người rồi, ta không biết những kẻ đó đi đâu nữa.”
Nỗi đau thấu xương khiến lão ăn mày không còn kháng cự nổi nữa.
Lão ăn mày mê muội sắc đẹp, sau khi hưởng thụ sẽ đưa những nữ nhân đó cho một số kẻ thần bí.
Khói gây mê kia cũng lấy từ chỗ đám người thần bí đó.
"Những người đó là ai?"
"Diệu Hương giáo, tiểu nhân vô tình nghe được bọn hắn nói chuyện, là người Diệu Hương giáo, hự! A!”
Bỗng nhiên, lão ăn mày biến sắc, cả người chuyển sang màu đỏ thẫm, gân xanh nổi lên.
"Tránh ra!” Lục Khiêm quát.
Ầm ầm!
Lão ăn mày nổ tung, máu thịt văng tung tóe, máu thịt bầy nhầy tràn ngập con ngõ nhỏ.
"Đi tìm đám Vu Từ, ta có một loại dự cảm không ổn.” Hàn Băng Ly nhướn mày.
Có vẻ trông thân thể của lão ăn mày đã có một loại cấm chế.
Hai người liếc nhau, nhanh chóng hóa thành một chiếc bóng bay lượn giữa những căn nhà rồi biến mất ở xa xa.
Lục Khiêm bám sát theo Hàn Băng Ly, Chân Thủy chi lực màu đen quấn quanh cơ thể hắn.
Âm Quy Chân Thủy thỉnh thoảng tăng cường thân thể.