GIAO PHỤC HOÀNG TUYỀN(2)
Tạ Đặc mang theo hai tên thủ hạ tiến vào phòng luyện dược, hai người này là Mã Nhị và Triệu Bảo.
Ba người tìm kiếm một hồi, chai chai lọ lọ rớt xuống đất, dược liệu văng tứ tung.
"Ủa? Thằng oắt này đi đâu rồi?" Tạ Đặc quay đầu nhìn qua Triệu Bảo: "Chẳng lẽ ngươi gạt ta?"
"Nào dám chứ, rõ ràng ta nhìn thấy hắn tiến vào đây mà."
"Tìm lại lần nữa xem!" Tạ Đặc bực bội khoát tay.
Lúc này, Triệu Bảo vô tình đụng phải một cái ngăn tủ.
Ngăn tủ rớt xuống, để lộ một căn phòng tối đen.
"Hóa ra hắn trốn ở chỗ này!" Tạ Đặc hưng phấn nói: "Các ngươi đi vào cùng ta."
"Không cần."
Một bóng người chậm rãi từ trong phòng tối đi ra.
Người này toàn thân mặc áo đen, sắc mặt tái nhợt, như thể đã lâu chưa tiếp xúc với ánh mặt trời.
Vù vù!
Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, mười thân ảnh bạch sắc bao vây quanh Tạ Đặc.
"Các ngươi đây là?"
"Bọn hắn là người của Tuần Sơn liêu, ta báo cáo ngươi trộm cắp của công, còn không mau bó tay chịu trói." Tạ Đặc cười đắc ý, vừa nói chuyện vừa thối lui đến sau lưng đám người.
Hắn hiểu rõ chính mình, biết bản thân đánh không lại Lục Khiêm.
Bạch y nhân chậm rãi dồn ép, trên tay hiển hiện một đạo xiềng xích nửa trong suốt đen như mực.
"Các ngươi có chứng cứ không?" Lục Khiêm hỏi.
"Ta chính là chứng cứ." Trong lòng Tạ Đặc vô cùng thích chí. Lục Khiêm dám giết Liễu Thụ Thần của hắn, phá hủy pháp thuật của hắn, rốt cục hôm nay hắn cũng có thể báo thù.
Hắn muốn biến Lục Khiêm thành Liễu Thụ Thần, vĩnh viễn không được siêu thoát.
Tuần Sơn liêu là một trong các đội tuần tra ở trong quan, chống đối với đội tuần tra tương đương với việc phản bội sư môn, kết cục còn thảm hại hơn.
Lần này, hắn ăn chắc Lục Khiêm rồi.
Lát nữa hắn sẽ dùng xích câu hồn khóa chặt xương bả vai của Lục Khiêm, đến lúc đó còn không phải tùy ý hắn làm gì thì làm sao.
Lục Khiêm nhìn thấy bộ dạng oán độc của Tạ Đặc, không nhịn được lắc đầu nói:
"Ban đầu ta còn muốn tu dưỡng, để ngươi sống thêm một đoạn thời gian. Vậy mà ngươi lại tự mình tới cửa tìm chết, thật sự là tự gây nghiệt, không thể sống."
Lục Khiêm giơ tay lên, một vòng Nguyệt Hoa nhàn nhạt ngưng tụ trên tay, chui vào trong thân thể.
"Lui ra." Hắn nói với đám vệ sĩ tuần sơn xung quanh.
Vệ sĩ tuần sơn nhìn thấy tình hình này, thân hình chợt dừng lại, sau đó khom người thi lễ rồi nhường ra một con đường.
Lục Khiêm thong thả đi xuyên qua đám người, hướng về phía ba người Tạ Đặc.
Tạ Đặc trốn ở sau lưng đám vệ sĩ trợn tròn mắt lẩm bẩm: "Sai gia, bắt hắn đi! Mau bắt hắn!"
Người chung quanh không hề đả động.
Vệ sĩ tuần sơn không phải đạo sĩ, quyền hạn chỉ cao hơn đạo đồng bình thường, nhưng địa vị thì thấp hơn đạo sĩ.
Không có pháp lệnh của Chấp Pháp điện liêu viện, hoặc là có đạo sĩ dẫn đội, bọn hắn không dám tự tiện bắt giữ đạo sĩ.
"Ngươi trở thành đạo sĩ rồi? Không thể nào, ngươi chỉ là đạo đồng Bính bài bình thường thôi mà, không thể nào!" Đồng tử của Tạ Đặc thu nhỏ lại, trong lòng dâng lên một ý nghĩ không tin nổi.
Lục Khiêm không nói gì cả, chỉ chậm rãi tiến tới gần.
Trên thân hắn quanh quẩn sương mù đen.
Bịch một tiếng, ba người quỳ xuống dập đầu lia lịa, đến mức trán cũng bị dập chảy máu.
"Đạo trưởng tha mạng, đạo trưởng tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, tiểu nhân đáng chết, đáng chết." Tạ Đặc tát vào mặt mình như điên như dại, răng rớt hết mấy cái.
Hắn hiểu rõ một điều, sợ là hôm nay sẽ không có ai có thể giúp hắn.
Chỉ khi tỏ vẻ thê thảm một chút thì mới có con đường sống, về sau lại trả thù chuyện hôm nay.
"Muộn rồi! Vừa hay để ngươi nếm thử tuyệt học của ta."
Lực lượng chân thủy đen nhánh thổi tới.
Vù!
Ba người bị một cỗ cự lực cọ rửa. Huyết nhục, nội tạng, làn da rải rác khắp nơi, ở tại chỗ chỉ còn lại một bộ xương khô, hoàn toàn sạch sẽ.
Cảnh tượng khủng bố khiến cả đám vệ sĩ tuần sơn nhìn mà tay chân run rẩy.
Ngay cả vệ sĩ tuần sơn hiểu nhiều biết rộng mà vẫn bị những gì trước mắt dọa sợ.
Bọn hắn rời khỏi nơi cư trú của Lục Khiêm trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Bọn hắn nghe lệnh của Lý Lâm mà tới.
Nếu như Lục Khiêm chỉ là một tiểu đạo đồng, như vậy Lục Khiêm đã bị bọn hắn ức hiếp rồi.
Sẽ chẳng có ai rảnh mà quan tâm tới.
Nhưng đạo sĩ thì lại khác.
Đạo sĩ là môn nhân được Thông U quan chính thức thu nhận.
Chỉ có Chấp Pháp điện và Đô Quản đường mới có khả năng quyết định sinh tử của một đạo sĩ.
Lục Khiêm cũng không ngăn cản bọn hắn, mặc kệ bọn hắn rồi bỏ đi.
Dù sao cũng là đội chấp pháp trong đạo quan, dù hắn đã trở thành đạo sĩ nhưng cũng không dám giết chóc lung tung.
Màn đêm tối tăm, sao trời óng ánh.
Giữa rừng núi lởn vởn một cỗ sương mù đen nhánh, pha lẫn trong đó là mùi máu tươi gay mũi.
Nhìn mặt đất đầy rẫy thịt nát, Lục Khiêm khẽ chau mày.