NGẪU NHIÊN GẶP CỐ NHÂN(2)
Phía trước là một tòa miếu thờ, bên trên viết "Thông U phường thị" .
Lục Khiêm đi vào trong đó, hai bên đường bày biện quầy hàng to to nhỏ nhỏ.
Người đi đường vội vã qua lại, phần lớn đều im lặng không nói câu nào.
Một con quỷ thắt cổ lưỡi dài lướt qua bên cạnh Lục Khiêm.
Chủ quán ở một bên khác lại là một con hoàng xà dài mười trượng, cặp đồng tử dựng thẳng băng lãnh nhìn chằm chằm đám người.
Cú mèo trả giá với chủ quán, ngậm vật phẩm lên bay về phương xa.
Đám người có đủ loại hình thù kỳ quái, người đi đường chung quanh cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Đồ vật trên quầy hàng cũng làm cho người khác mở rộng tầm mắt.
Quỷ hồn, thây khô, dị thú, kỳ thảo phát ra tiếng khóc của trẻ con, vân vân...
Lục Khiêm đội đấu bồng màu đen, cảm thấy có chút ngột ngạt bèn xốc lên để hít thở không khí.
Hắn mua cái đấu bồng này ở cổng ra vào, có rất nhiều người ăn mặc như thế này nên cũng không có vẻ khác người.
"Lục Khiêm!" Bên cạnh truyền đến tiếng nam tử kinh ngạc gọi.
Nhìn về phía âm thanh, Lục Khiêm thấy nam tử râu ngắn ở trước một quầy hàng đang chào hỏi mình.
"Vương Minh, sao ngươi lại ở đây?"
Hóa ra người này là đạo đồng Đinh bài lớn tuổi nhất trong cái nhóm nhỏ ngày đó, hắn tên là Vương Minh.
"Tại sao lại là ngươi?" Lục Khiêm ngó nghiêng quầy hàng một hồi rồi nói: "Ngươi bày quầy bán hàng ở đây sao?"
"Đúng vậy, còn ngươi? Tình huống gần đây thế nào?" Vương Minh cười sang sảng nói.
Kể từ lúc từ biệt hôm đó, đã hơn nửa năm bọn hắn chưa gặp mặt.
"Ta chế dược ở Dược phòng, ngươi ở Linh viên vẫn tốt chứ?"
"Vẫn tốt, mỗi tháng đều được lãnh linh thảo, cho nên ta ra đây bày hàng, tiện thể thu gom vài thứ. Ở Dược phòng hẳn là rất vất vả đi, nơi đó không phải địa phương tốt lành gì."
Bởi vì ca ca là quản sự Linh viên nên Vương Minh ở đó cũng không tệ.
Tư chất hắn thấp, cũng không yêu cầu xa vời sẽ trở thành đạo sĩ.
Hắn cũng coi như có một công việc ổn định, bao nhiêu người cầu còn không được.
"Hẳn là tạm được đi, gần đây ta làm đồng tử chế dược, cũng không khổ sở cho lắm."
"Đồng tử chế dược?" Ánh mắt Vương Minh sáng lên. Đồng tử chế dược chẳng phải sẽ biết luyện chế dược tễ sao? Cương vị này thật sự không tệ đâu.
"Nhóm chúng ta chắc cũng chỉ có ngươi và Vu Từ là lăn lộn tốt nhất, Hàn Lỵ thì… thật đáng tiếc..." Vương Minh thở dài thật sâu.
"Hàn Lỵ?" Trong đầu Lục Khiêm hiện ra hình tượng em gái mặt tròn đáng yêu.
"Tháng trước ta gặp được nàng thì nàng đã bị người ta luyện thành quỷ vật, hoàn toàn không còn linh trí, mất hết tính người rồi." Lời Vương Minh nói ra vô cùng giật gân.
"Ai lại to gan như vậy!" Lục Khiêm kinh ngạc nói.
Mặc dù đạo đồng có địa vị thấp nhưng cũng không phải muốn đánh muốn giết sao cũng được, chớ nói chi là dùng thủ đoạn tàn nhẫn như luyện chế thành quỷ vật.
"Hắc hắc, nước sâu lắm, một đạo đồng không quyền không thế chết đi thì cứ tùy tiện mượn cớ là qua thôi." Vương Minh bực bội khoát tay áo: "Được rồi, không nhắc tới mấy chuyện này nữa. À, bây giờ ngươi biết luyện chế loại dược nào?"
"Bổ Huyết Ích Khí tán, Quy Giáp Bổ Hư hoàn. Kim Sang tán, Đan Tham Hoạt Huyết Chỉ Thống tễ. Nếu như có nguyên liệu, ta còn có thể luyện chế Nhân Diện Đào Hoa Phục Thần tễ, chỉ là xác suất thành công không cao lắm."
Hai loại thuốc đầu tiên có công hiệu xúc tiến việc tu luyện, hai loại sau đó có thể trị liệu ngoại thương, cái cuối cùng trị được nội thương.
Nhân Diện Đào Hoa là thuốc an thần bổ khí, cũng có trợ giúp rất lớn đối với Luyện Khí kỳ.
Trước mắt thì chỉ có mấy loại này, về những loại khác cũng không phải hắn không làm được, chẳng qua là không có phương thuốc, hoặc đẳng cấp không đủ, dược liệu không đủ.
Dược phòng giống như một bộ phận bán sỉ.
Bình thường chỉ làm ra những dược tễ phổ biến nhất, trừ khi bên trên đặc biệt sai khiến, còn không bọn hắn sẽ không làm những loại dược tễ hiếm có khác.
"Ta thu hết, Bổ Huyết Ích Khí tán một tiền hai phần, Quy Giáp Bổ Hư hoàn ba tiền hai phần, hai cái sau thì một tiền ba phần. Ngươi thấy thế nào? Nguyên liệu chế dược thì chúng ta bỏ ra, phẩm chất cao thì giá tiền cũng có thể tăng lên."
"Được thôi, ngươi muốn thu bao nhiêu?" Lục Khiêm nói.
Thực ra cái giá đối phương đưa ra thấp hơn thị trường một hai thành, nhưng xét đến việc đối phương bỏ ra nguyên liệu, mức giá này vẫn là Lục Khiêm được hời.
"Có bao nhiêu thu bấy nhiêu, bây giờ cũng có thể cho ngươi vật liệu luôn."
Vương Minh cười khổ nói:
"Ngươi không biết chứ dược vật tu luyện rất quý hiếm đấy. Vườn chúng ta có hơn ngàn đạo đồng, mười đạo trưởng. Chút dược tễ Dược phòng các ngươi cung cấp căn bản không đủ phát."
Thực ra cũng không phải chỉ có đạo sĩ Dược phòng mới biết luyện dược, phần lớn mọi người vẫn sẽ biết được một hai.
Tuy nhiên quá trình luyện dược rườm rà, nguyên liệu còn khó tìm, người không chuyên nghiệp thì xác suất thành công rất thấp, hiệu suất không cao.
Nhưng nếu chuyên tâm luyện dược thì sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của bản thân.
Quy ra vẫn là mua thẳng luôn sẽ có lời hơn.
"Được thôi! À đúng rồi, chỗ ngươi có thu cỏ cá không? Ta còn có mấy thứ linh tinh." Lục Khiêm lấy cỏ cá ra, còn có độc giác và xương cốt của Mã Lôi Công.