NGƯỜI GIẤY NÂNG KIỆU
Ở một nơi khác, có ba bóng người xuất hiện trong rừng cây.
Nam tử cầm đầu là Tạ Đặc, còn hai người khác cũng là người quen của Lục Khiêm vì trước đó từng ở chung một viện, Mã Nhị và Triệu Bảo.
Ban đầu bọn hắn cũng ù ù cạc cạc chưa biết gì cả, bây giờ sau khi đã thăm dò các quy tắc xong xuôi, bọn hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ nịnh bợ.
"Lần này phụng mệnh Lý công tử ra ngoài tìm thuốc, mấy ca nhất định phải tìm kiếm thật kỹ. Nếu như tìm được chúng ta sẽ chẳng thiếu phần thưởng đâu." Tạ Đặc nói với hai người đi bên cạnh mình.
Lý Lâm là nhi tử của chấp sự tuần tra ban đêm, tài nguyên hắn kiếm được hơn xa mấy người Giáp bài, còn chưa đầy một năm đã chạm đến cánh cửa Luyện Khí.
Lần này bọn hắn ra ngoài là để tìm kiếm một vị thuốc hỗ trợ đột phá Luyện Khí.
"Thảo dược này có tên là cỏ cá, ngậm tinh hoa của thiên địa, có mùi tanh nhàn nhạt, lát nữa phải để ý kỹ cho ta."
Tạ Đặc vừa dò xét xung quanh vừa nói.
Khoảng thời gian này có thể nói cuộc sống của hắn vô cùng thuận lợi thoải mái.
Dựa vào chút ít canh thuốc còn thừa lại của Lý Lâm, tu vi của hắn cũng coi như vững chắc, vả lại còn luyện thêm mấy môn pháp thuật.
Đường đi của bọn họ hóa ra lại giống hệt phương hướng Lục Khiêm đang tiến đến.
"Đúng rồi Tạ ca, hôm nay ta đụng phải Lục Khiêm ở trên đường." Triệu Bảo bỗng nhiên mở miệng nói.
"Lục Khiêm?" Tạ Đặc nhíu này: "Thằng oắt đó vẫn chưa chết à?"
"Chưa chết, nhìn khí sắc rất tốt, hình như còn nhận nhiệm vụ nữa."
"Ha ha, đây là cam chịu rồi, hắn muốn chơi lớn đánh cược một lần sao?" Tạ Đặc cười nhạo.
Nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Lục Khiêm ngày trước, ký ức trong lòng Tạ Đặc vẫn còn mới mẻ.
Đáng nhẽ khi đó hắn phải dạy dỗ thằng oắt con này một trận, xem xem nó còn dám ngông cuồng nữa không.
"Đừng để ý tới hắn nữa, nói không chừng lát nữa sẽ được nhìn thấy thi thể của hắn đó." Tạ Đặc cười nói.
Có số ít đạo đồng tự biết bản thân không có hy vọng đột phá bèn liều mạng thám hiểm, mong sẽ thu hoạch được cơ duyên.
Đáng tiếc con đường này cửu tử vô sinh.
Thông U quan thành lập đã được hai trăm năm, từ đó đến nay chưa từng nghe nói qua người nào có thể thông qua cách đó để nghịch tập.
Ở bên này, lỗ tai Lục Khiêm khẽ nhúc nhích, hắn nghe được một tràng tiếng sột soạt sột soạt.
Lục Khiêm vận dụng thị lực hết mức từ xa nhìn lại.
Chỉ thấy ở trong bụi cỏ có một cái đầu nhô ra ngoài.
Cái đầu này lớn chừng nắm tay, có hình tam giác, thịt vụn dồn cục cục bám vào xương sọ não, trên trán mọc lên một cái sừng sắc nhọn có lỗ.
Chỗ hốc mắt của nó hừng hực quỷ hỏa lục sắc.
Bốn cái nanh vuốt lóe ra tia sáng xanh thẳm, thoáng nhìn đã biết có chứa kịch độc.
Quái vật một sừng phát ra tiếng kêu “u u”.
"Ngựa Lôi Công!" Lục Khiêm nhìn con vật phía trước nghĩ thầm.
Mặc dù gọi là ngựa nhưng thực ra nó là một loài thằn lằn, tên được đặt dựa theo âm thanh như tiếng sấm rền phát ra từ cái sừng trên đầu nó.
Nó là quỷ vật được sinh ra ở một nơi cực âm, trên người chỉ có khung xương, thích ăn âm vật mục nát.
Con trước mặt vẫn còn hơn nửa người là máu thịt, chắc mới được sinh ra không lâu.
Ngựa Lôi Công trưởng thành phần lớn sẽ có thực lực Luyện Khí kỳ, con này mới chỉ là Thai Tức cảnh.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm lộn nhào một vòng, đáp xuống mặt đất cứ như lá rụng.
Hai người giấy cũng chạy tới bên người hắn để hộ pháp.
Sừng hoặc xương của ngựa Lôi Công đều có thể đổi được Đạo Công, Lục Khiêm tuyệt sẽ không bỏ qua.
Lục Khiêm cầm hai tấm giấy trong tay, ánh lửa lóe lên, hai người giấy đầu đội mũ rộng vành, lưng đeo cây cung xuất hiện sau lưng hắn.
Lực sát thương của ngựa Lôi Công một sừng cực mạnh, tiếng sấm của nó có thể làm chấn động tâm thần con người.
Nhưng duy chỉ có người giấy là không cần phải sợ.
Hai người giấy đi ra khỏi nơi ẩn nấp.
Ngựa Lôi Công quay đầu lại, quỷ hỏa trong hốc mắt lập lòe chập chờn.
Đùng đùng đoàng!
Sừng của nó phát ra tiếng sấm chấn động đất trời, một đạo sóng khí màu đen càn quét bốn phương.
Ngay lập tức, chim thú sợ hãi bỏ chạy tứ tán.
Hai người giấy đứng yên tại chỗ giống như bị chấn nhiếp.
Xoạt!
Ngựa Lôi Công hóa thành một trận gió đen, nhấp nhô lên xuống mấy lần liền xuất hiện ngay sau lưng người giấy.
Móng vuốt sắc nhọn của nó đâm vào cổ người giấy.
Đây là chiêu thức ngựa Lôi Công giết người, trước tiên là chấn nhiếp đối phương sau đó tung ra một đòn cực nhanh hòng giết chết ngay lập tức.
Soạt!
Móng vuốt màu chàm nhẹ nhàng đâm xuyên qua cổ người giấy.
Quỷ hỏa trong hốc mắt của con ngựa Lôi Công hơi nhoáng một cái, như thể nó đang có chút nghi hoặc, vì sao không có máu tươi phụt ra?
Đao quang lóe lên.
Hai người giấy trở tay chém xuống một đao.