NGUYỆT YÊU(2)
Danh tiếng của Thông U quan có lớn đến mấy nhưng nước xa đâu cứu được lửa gần.
Nếu hành động xốc nổi, chỉ e lại mất mạng ở đây.
Cho dù ngày sau có đạo quan báo thù cho ta thì cái mạng này chung quy cũng không còn nữa rồi.
"Ta đồng ý!” Lục Khiêm lập tức tán đồng.
Vẫn nên cẩn thận một chút là tốt hơn, dù sao cũng là nhiệm vụ, không đáng để bán mạng như thế.
Nghe đồn, thành chủ của Bạch Dương thành có quan hệ không tốt với giáo chủ của Diệu Hương giáo.
Mấy năm nay, thành chủ của Bạch Dương thành chủ càng lúc càng tuổi già sức yếu, không còn ai có thể kiềm chế Diệu Hương giáo nữa.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Còn có thể tranh thủ được thêm một người giúp sức.
Quan đạo, gió cát tràn ngập.
Một nhóm thanh niên ngồi quanh bàn trà không có vẻ không hợp với bầu không khí ồn ào náo nhiệt chung quanh cho lắm, bọn hắn chỉ ngồi nhìn nước trà trước mắt, không nói một lời.
Các thương nhân xung quanh cũng chú ý tới nhóm người kỳ quái này, nhưng không ai dám lên tiếng.
Chỉ cần thấy gã đại hán mặt đen với cây đao đỏ như máu đeo trên lưng hắn là biết nhóm người này không dễ chọc rồi.
Lục Khiêm ngồi ở trong đó, cũng không nói lời nào, không khí có chút nặng nề.
Hắn đang nghĩ thầm, đồng nghiệp này là ai thế không biết, trông có vẻ thực lực rất mạnh.
Trong truyện hay tả người xuất hiện cuối cùng thường là cao thủ mà. Lúc này, mọi người ngừng nói chuyện, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa.
Lục Khiêm cũng nhìn theo.
Kẻ bước vào đi giày gấm vàng nhạt, quần dài màu trắng, bên hông có một mảnh ngọc rũ xuống, tầm mắt hướng lên trên, một chiếc đai lưng trắng tinh khiết quấn chặt chiếc eo thon để lộ một đường cong mảnh khảnh.
Trang phục màu vàng nhẹ, bên ngoài khoác lụa mỏng thêu hoa văn thanh nhã.
Lục Khiêm ngẩng đầu, hắn lập tức bắt gặp một đôi mắt trong trẻo và lặng yên như mặt nước mùa đông, vài cảm xúc ngẫu nhiên trôi dạt trên mặt nước ấy tựa như kiếm khí lạnh thấu xương chém xuống, rực rỡ mà lại nguy hiểm.
Thoáng chốc, tất cả tạp niệm đều biến mất sạch sẽ.
Nữ tiên cầm kiếm, dáng đứng như ngọc.
Cảnh tượng này, có lẽ sau nhiều năm vẫn còn khắc sâu ấn tượng. "Hàn Băng Ly xin chào chư vị đạo hữu.”
Nữ tử không biết đã đi tới bên người bọn hắn tự khi nào, nàng mỉm cười, bước chân mang theo hương thơm nhẹ nhàng.
"Lục Khiêm.”
“Vu Từ.”
…
Bấy giờ mọi người mới sực tỉnh rồi vội vã tự giới thiệu.
Lúc này Lục Khiêm mới phát giác bản thân đã từng gặp nữ tử này. Một năm trước khi nhập môn, nữ tử này chính là một đạo đồng Giáp bài.
Nữ tử xinh đẹp nhưng lạnh lùng như băng sương này có khả năng khiến cho người ta gặp qua một lần là không quên được.
Từ sự xuất hiện khiến thần không biết quỷ không hay vừa rồi thì có thể khẳng định thực lực của Hàn Băng Ly không thấp.
Vu Từ nói lại kế hoạch của bọn hắn.
Hàn Băng Ly khẽ gật đầu, nói: "Cứ theo ý các vị đạo hữu, ta không có ý kiến gì.”
Mọi người lập tức xuất phát.
Ngẫu nhiên cũng trò chuyện với nhau vài lời trên đường đi.
Mọi người phát giác Hàn Băng Ly không hề lạnh lùng như trong tưởng tượng. Biết cười, cũng biết nói lời khách sáo.
Nàng như vậy có thể là do tính cách, hoặc do bọn hắn chỉ là bèo nước gặp nhau. Nàng luôn khiến người đối diện cảm thấy có sự xa cách.
Lục Khiêm thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn ổn.
May mắn không gặp được mấy tiên tử vừa lạnh lùng vừa cổ hủ trong truyện, chính là loại người chỉ thích làm việc một mình chứ không thích làm việc nhóm.
Loại người này đúng là tai nạn với đối với một đoàn thể, tất cả mọi người đều phải chiều theo tâm tình của cô nàng.
Nếu đúng như vậy thì chắc Lục Khiêm phải nghĩ cách bỏ nhiệm vụ chạy lấy người thôi, kiểu người đó hắn không dây được.
"Vu đạo hữu cũng thích kiếm?” Hàn Băng Ly hỏi.
Vừa rồi nàng đã tìm hiểu được kha khá về tình hình của các vị đạo hữu đi cùng, ba người, mỗi người đều có sở trường riêng và năng lực chế địch không mạnh.
Chỉ có Vu Từ là có tu vi và cũng có khả năng giết chết kẻ địch ở mức ổn.
"À, tại hạ tu hành Thái Âm Phế Kinh kiếm khí.” Vu Từ sờ bảo kiếm bên hông, giọng nói đầy tự tin: "Từ nhỏ kiếm đã theo bên người ta không rời, cũng có chút tâm đắc về kiếm đạo. Đạo hữu cũng vậy sao? Ngươi đã luyện được những tâm pháp gì?”
"Ta là kiếm tu, cũng có thể nói là có chút hiểu biết đối với kiếm đạo.”
"Kiếm tu?” Nét mặt Vu Từ có vẻ là lạ: “Hóa ra là ta đã múa rìu qua mắt thợ rồi.”
Những người còn lại cũng kinh ngạc nhìn Hàn Băng Ly.
Kiếm pháp mà Vu từ luyện cũng chỉ được xem như “pháp thuật”, nói đúng ra thì chỉ là một kiểu Luyện Khí dưỡng thần.
Kiếm tu thì không giống vậy.
Bọn hắn dùng kiếm làm căn bản tu hành, rồi từ đó tạo thành tu vi của bản thân.
Dùng chân khí ngày đêm dưỡng kiếm, đợi đến khi hình thành nên một thanh kiếm khí tồn tại ở đan điền, tồn tại trong lòng thì tương đương với Luyện Khí kỳ.