PHÀM NGƯỜI CÓ KHIẾU, MỚI CÓ THỂ THÀNH ĐẠO(2)
Thật ra Bồ An cũng không có địch ý gì với Lục Khiêm.
Sở dĩ ngày đó làm khó dễ, chỉ là vì niệm tình giúp Lý Lâm một chút thôi.
Trong lòng gã cũng không hề để bụng việc nhỏ này, chỉ là rảnh không có gì làm mới đến thăm một chuyến.
“Nhưng gần đây các ngươi đừng có hành động lớn gì, gần đây phía trên đều nhìn chằm chằm đó.” Bồ An nói.
“Ý của ngươi là ‘U Minh’?” Đồng tử của Lý Minh U co rút lại, nói.
“Không sai, U Minh phải mất sáu mươi năm mới nở một lần, môn phái muốn bảo tồn thực lực, trong lúc đó không cho phép có bất kỳ tranh đấu gì.” Bồ An uống một ngụm trà, thản nhiên thoải mái thở dài một hơi.
“Chỉ là một đạo sĩ nho nhỏ mà thôi, chúng ta làm âm thầm một chút chẳng phải được rồi sao?”
Trong lòng Lý Minh U có một tia oán hận đối với Lục Khiêm.
Phải chờ một thời gian thì vết thương của Lý Lâm mới hoàn toàn khôi phục được, có thể sẽ làm chậm trễ việc lớn.
Ông ta muốn hung hăng dạy dỗ gia hỏa Lục Khiêm này, đáng tiếc thời cơ không đúng.
“Nếu là đạo sĩ bình thường thì không sao, nhưng Lục Khiêm là đệ tử của Lý Độ, khổng thể nóng lòng quá mức, nếu không sẽ rất dễ lọt vào tầm mắt của phía trên.”
“Tên Lý Độ này thực sự có chỗ dựa mạnh mẽ trong truyền thuyết sao?” Lý Minh U khó hiểu nói.
Trước kia ông ta đã từng nghe đồn về phương diện này.
Nhưng khi thấy Lý Độ sống thành như vậy, trong lòng cũng khịt mũi coi thường đối với mấy tin đồn kia.
“Có, nhưng cũng không có.” Bồ An thần bí nói: “Lần này ta trở về, có nghe phụ thân nói về một bí mật kinh thiên động địa…”
Không khí lập tức trở nên nghiêm túc, ngay cả Lý Lâm đang kêu thảm thiết ở một bên cũng không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
“Lý Độ đã từng là đệ tử chữ lót Diệu của Đạo quan, mà chữ lót Diệu còn cao hơn phụ thân ta một thế hệ.”
Thân phận ở Thông U quan là Thông U Diệu Diển, Thâm Ảo U Huyền.
Nghe thấy Lý Độ có thân phận cao như thế, hai người đều không khỏi kinh ngạc.
“Các ngươi khẳng định rằng do thiên phú của Lý Độ không tốt, khi tới Luyện Khí kỳ rồi không thể tiến thêm nữa, nên mới bị tước thân phận phải không.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lý Minh U nói.
Nếu là thiên phú cao, vậy bây giờ ít nhất Lý Độ cũng là bát đại chấp sự.
“Sai! Thiên phú của Lý Độ cực kỳ cao, lúc trước nhập môn cùng với thê tử, hai người rất ân ái, khiến người khác ghen tị, kim đồng ngọc nữ, thiên phú tuyệt vời, được thế nhân ca ngợi là Thông U Song Bích, đáng tiếc sau này lại…”
“Sau đó thì sao?” Hai người Lý gia trăm miệng một lời.
Sao tên Bồ An này lại khiến người ta muốn đấm như vậy chứ.
Nếu không phải người này có bối cảnh quá mạnh ở phía sau, thì bọn họ sớm lên tiếng mắng rồi.
“Lý Độ và thê tử cùng nhập môn, thiên phú của hai người đều rất tốt. Nguyên nhân khiến Lý Độ lưu lạc, cũng là nằm trên người thê tử này.”
Bồ An nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bị người khác biết, dường như rất kiêng kị đối với vị thê tử kia.
“Là vì đạo lữ của Lý Độ đã chết, cho nên mới sa sút tinh thần đến bây giờ sao?” Lý Lâm nói.
Bình thường tình tiết trong chuyện xưa đều là như vậy.
Thê tử chết ngoài ý muốn, bắt đầu từ đây trượng phu si tình không còn gượng dậy nổi.
“Nói bậy nói bạ, người ta còn sống rất tốt, đó là vị điện chủ của Linh Bảo điện kia.”
Bồ An nói lời cuối cùng xong, đã hạ giọng nói xuống rất nhiều.
Lỡ như bị đại nhân kia biết gã trộm nói xấu sau lưng mình, vậy đến lúc đó gã mà bị đánh chết thì cũng sẽ không có ai nói giúp.
Bồ An hắng giọng một cái, rồi từ từ kể.
Ánh nến trong phòng heo hắt, bóng sáng loang lổ, chiếu vào khuôn mặt có những biểu cảm khó tả của con người.
Biểu cảm của hai người Lý gia muôn màu muôn vẻ giống như ánh nến, đầu tiên là nghi hoặc, đến khiếp sợ, ngay sau đó là hoảng sợ.
“Lúc an nhàn thì nhân tâm lại thay đổi, có thể nói là lòng cố nhân dễ dàng đổi thay. Lý Độ này quả thực không dễ dàng.”
Nghe xong chuyện xưa này, cho dù là Lý Minh U không có ấn tượng tốt với Lý Độ, thì trong lòng cũng không khỏi thở dài một hơi.
Thật ra câu chuyện rất đơn giản.
Năm đó ba người cũng không dám gọi thẳng tên của vị luyện công gặp phải bình cảnh kia.
Lúc ấy Đạo quan gặp phải nguy hiểm rất lớn, tại họa bị lật đổ đã ở ngay trước mắt.
Khi đó, vừa lúc thê tử của Lý Độ là lô đỉnh thượng giai, có thể giảm bớt tai họa cho Thông U đạo nhân.
Loại chuyện sư phụ cướp thê tử của đồ đệ này thật sự là nghe rợn cả người, nhân tình luân lý đều không dung tha được.
Một khi nói ra, lòng người trong quan sẽ phân tán.
Chắc là mặt già của Thông U đạo nhân cũng không chịu được, cho nên đành phải bỏ qua việc này.