Thất Sát(1): [Dịch] Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Phiên bản dịch 4707 chữ

THẤT SÁT(1)

Dược phòng bên này thì vẫn luôn bận rộn như trước nay.

Dường như Lâm Thanh đã biến thành một người khác, ngày đêm khổ tu, cực kỳ nỗ lực.

Có lẽ là biết được tin tức về U Minh nên trong lòng có cảm giác nguy cơ.

Bởi vì tư chất không đủ, nên hiệu quả cũng không tốt lắm, cuối cùng vẫn còn kém một chút khoảng cách để đến Luyện Khí.

Ba tháng sau, Lục Khiêm xuất quan.

Hắn cầm cái túi chứa đầy dược liệu trong tay, muốn đi giao dịch với Vương Minh, thuận tiện đổi lấy một ít vật chất.

Chợ Quỷ.

Một nam tử cường tráng mặc đồ đen râu ngắn, mặt ủ mày chau ngồi ở trước quầy hàng.

Khách đi qua đi lại cũng không lên tiếng chào hỏi mà chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi.

“Chủ quán, ta mua một ít đồ vật.”

Bóng đen che khuất ánh sáng, đôi mắt của đạo sĩ mặc đồ đen hơi tỏa sáng, nhìn chằm chằm chủ quán một cách gắt gao.

Vương Minh ngẩng đầu lên, thấy đạo sĩ trước mắt, hơi ngẩn người, rồi ngay sau đó cười to: “Làm ta sợ muốn chết, thì ra là ngươi!”

“Đưa cho ngươi, thứ này các ngươi có lấy không?”

Lục Khiêm cởi túi ra, trong bình ngọc nửa trong suốt chứa một đám Âm mực hơi hơi nhúc nhích, dược hoàn màu vàng, mấy miếng thuốc tán vân vân.

Hai mắt Vương Minh tỏa sáng, hắn ta cũng là người biết hàng, nhìn chất lượng một chút, lập tức hơi kích động:

“Lấy, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu. Ha ha, Lục Khiêm ngươi quá lợi hại, quen biết ngươi là chuyện thành công nhất mà đời này ta làm được!”

“Có cường điệu đến vậy sao…” Khuôn mặt Lục Khiêm toát mồ hôi nói.

Mặc dù dược tề lần này cao cấp hơn lần trước một chút, nhưng phản ứng của Vương Minh cũng quá phô trương rồi.

“Ngươi không biết sức nóng hiện tại của vật tư tu luyện là bao nhiêu đâu, U Minh sắp mở ra, đoàn người điên cuồng càn quét vật tư có liên quan đến tu luyện, giá cả phổ biến tăng lên gấp năm lần.”

Nói đến đây, Vương Minh thâm thúy nói: “Lục huynh đệ, ngươi không biết thân phận Linh Bảo điện của các ngươi nổi tiếng bao nhiêu đâu, chỉ cần lên tiếng, thì không biết có bao nhiêu nữ tu sẽ nhào vào trong ngực mà ôm ấp yêu thương khà khà.”

“Thôi, đừng chọc ghẹo ta nữa.” Lục Khiêm vẫy tay.

Lựa chọn đạo lữ là việc cực kỳ quan trọng, không được qua loa một chút nào.

Nếu như gặp phải người không tốt, chơi mình một vố ngay thời khắc mấu chốt, vậy thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Đặc biệt là trên người Lục Khiêm có bí mật lớn.

Dù như thế nào cũng không thể để lộ bí mật này.

Cao nhân ở Thông U quan đều không phải là thiện nam tín nữ.

Ngay cả chuyện đồ thành luyện pháp còn làm được, nên một khí biết sự thật này, hắn sẽ không khỏi trải qua nỗi khổ sưu hồn cạo xương một phen.

Và tất nhiên đối với đạo lữ tầm thường hắn cũng cảm thấy không để vào mắt.

“Nếu thu mua dựa trên giá thị trường, tổng cộng đưa cho ngươi hai mươi lăm công.”

Hai tháng này, tổng cộng được hơn tám mươi công.

Lục Khiêm nghĩ nghĩ, nói: “Chỗ của ngươi có Ngư thảo hay không? Ta cần hai trăm gốc Ngư thảo.”

“Ta còn muốn mắt rết, Độc Nhãn Thái Tuế, một số Duyên Hống Kim Ngân, ba tấm giấy cỏ Thi Mao, hai cân Âm Sơn Phác Ngọc, mười cân Huyết Văn Cương, mười đóa Quỷ Diện Hoa và một pháp bào hút bụi.”

Số tiền còn dư sẽ đổi thành dược liệu quý giá, Duyên Hống Kim Ngân có thể dùng để luyện Thiên Nhiên tán.

Ngọc thạch phối hợp với vàng bạc có thể tăng cường trận tụ khí.

Pháp bảo hút bụi giúp hắn không cần thay giặt quần áo.

Quan trọng nhất chính là Ngư thảo.

Ngư Long thảo hấp thu tinh khí của đồng loại xung quanh để lột xác thành như vậy.

Trong một mảnh Ngư thảo chỉ có một gốc cây Ngư Long thảo.

Không bàn mà hợp ý theo như lời Lý Độ đã nói “tranh”, một đường thiên cơ, có ngươi không có ta.

“Có.” Vương Minh gật đầu nói, âm thầm cảm thán, Luyện Dược sư thật sư là có tiền.

“Làm xong giao dịch này, ta cũng nên bế quan.” Vương Minh nghiêm mặt nói.

Việc thăm dò U Minh là nhiệm vụ cưỡng chế của môn phái.

Ngoại trừ trường hợp già yếu bệnh tàn tật, thì những người khác đều phải đi.

Trước đó ít nhất có ba phần là thương vong.

Vương Minh có mối quan hệ được sắp xếp đi đến bộ phận hậu cần tương đối an toàn, nhưng cũng phải cẩn thận thận trọng, hắn ta không muốn bản thân trở thành một trong những người thương vong.

Khi trở lại động phủ, Lục Khiêm thu hoạch sạch sẽ các Linh thảo khác, gieo hai trăm cây mọc ra Ngư Lân thảo xuống.

Sau đó lấy bình ngọc ra.

“Sống yên ổn tu dưỡng, đừng làm loạn.” Lục Khiêm nhìn Ngư Long thảo đang bay nhảy trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy đồng tộc ở phía dưới, mắt to màu vàng kim của Ngư Long thảo tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng.

Là một loại kinh ngạc vui mừng khi gặp đồ ăn.

Ầm!

Ngư Long thảo giống như cá vào nước, chui vào lòng đất, chỉ lộ đầu cỏ xanh ra bên ngoài.

Lục Khiêm cảm giác Ngư thảo và nguyên khí trời đất ở xung quanh, đang điên cuồng hội tụ về phía Ngư Long thảo.

Bạn đang đọc [Dịch] Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái của Thái Kiếm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    28

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!