TIÊU DAO QUỶ QUÂN(2)
Rào rào!
Bỗng nhiên nước sông cuộn trào.
Một con dị thú có vảy vàng kim trông giống cá lại tựa như rồng nhô đầu lên.
Con ngươi thẳng đứng lớn như cái cối xay nhìn chằm chằm vào Kim Dương, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, ngay sau đó là vẻ kinh hỷ.
Ào!
Dị thú cưỡi bọt sóng bay đến.
“Đây là cái gì? Sao trong thức hải lại có thứ này!!”
Vong hồn của Kim Dương hoảng hốt, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Không lo được nhiều như vậy, hắn ta nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Rời khỏi thân thể của Lục Khiêm trước đã rồi nghĩ sau.
Bây giờ hắn hối hận vô cùng, rõ ràng có nhiều người có thể chọn như vậy, vì sao cứ chọn Lục Khiêm.
Rào!
Sóng gió nổi lên, dị thú đã xuất hiện trước mặt Kim Dương chỉ trong nháy mắt, thân thể uốn quanh mấy vòng, đôi mắt nhìn Kim Dương tựa như đang nói: Đã đến rồi muốn đi?
“Đau quá!”
Trước mắt Kim Dương tối sầm, đây là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Sau khi chiếm đoạt ý niệm của Kim Dương, bên trong Hoàng Tuyền Quan Tưởng Đồ sóng gió bỗng nổi lên.
Thân thể của Giao Long nhanh chóng to lớn lên, không ngừng sinh ra những dòng chân thuỷ đen kịt cuồn cuộn, phải qua một hồi thì tốc độ mới chậm lại.
Thế giới lại khôi phục vẻ yên tĩnh một lần nữa, tựa như chưa từng xảy ra.
Lục Khiêm khoan thai mở lớn hai mắt.
“Đạo hữu Lục, ngươi không sao chứ?” Đường Băng thân thiết hỏi.
Vu Từ và Hàn Băng Ly cũng đứng bên cạnh.
“Không sao, xảy ra chút chuyện nhỏ.” Trong não hải của Lục Khiêm xuất hiện một đoạn tin tức.
Bây giờ không phải lúc suy ngẫm, trở về rồi xem.
Lục Khiêm lấy ra một ít Ích Khí tán trong bọc đưa cho mọi người.
Ánh mắt của Ngũ Thông quan chủ né tránh, rõ ràng rất khách khí.
Người của Bạch Dương thành đều đã chết hết, chỉ còn lại một mình gã, việc này khiến gã không có cách nào cảm thấy bớt sợ hãi.
Mặc dù Ngũ Thông quan chủ là cao thủ Luyện Khí trung kỳ, nhưng tu luyện Ngũ Quỷ Ban Vận pháp không phải là pháp thuật không chế địch.
Nếu như đám người này muốn động thủ với gã thì gã cũng chỉ có thể đưa tay chịu trói thôi.
Thế nên gã đã hạ mình thật thấp.
Còn có một người cũng trốn trốn tránh tránh, Lục Khiêm nghi hoặc: “Yến huynh, ngươi trốn làm gì?”
“Khụ khụ, có chút không tiện gặp người, hậu di chứng của Thỉnh Thần thuật.” Yến Hưng Liệt xoay đầu qua, trên mặt mọc đầy lông hổ rậm rạp.
“Hoá ra là vậy, tại hạ trở về tìm xem có phương thuốc nào có thể giúp ngươi triệt lông hay không.” Lục Khiêm không thể nhịn cười nổi.
Thỉnh Thần thuật này thật thần kỳ, có phải thật sự có thần hay không?
Quỷ ăn hương hỏa, thần ăn nến.
Hẳn là một loại quỷ nào đó, Lục Khiêm thầm nghĩ.
Cả đám người đều ngồi xuống điều dưỡng xong xuôi.
Thái Âm Thái Chân Thuỷ Đạo Dẫn pháp (Nhập môn: 750/1000)
Thang điểm công pháp tăng vọt ba trăm điểm, chỉ còn phải tu luyện khoảng hơn một tháng là đã có thể tiến vào tiểu thành.
Nhiệm vụ lần này quả thật đã kiếm được món hời lớn rồi, tổng cộng tăng đến bảy trăm điểm thuần thục.
Quả nhiên giết người phóng hỏa sẽ kiếm tiền nhanh.
Nếu cứ mơ hồ khắc khổ tu luyện thì e rằng phải đến một năm mới lên được tiểu thành.
“Trở về đạo quán phục mệnh đi, hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.” Vu Từ mặt mày hớn hở, mặc dù lần này gặp phải khó khăn, nhưng ít nhất không có thương vong.
Hàn Băng Ly gật đầu, thu lại trường kiếm, theo sau mọi người.
Tia nắng ban mai đầu tiên ló dạng từ phía chân trời.
Mặt trời nhô cao, bầu trời đỏ rực một mảnh.
“Đạo hữu Lục, lẽ nào ngươi đã phát hiện Kim Dương động tay với chúng ta từ trước nên mới hạ độc?” Hàn Băng Ly chợt hỏi.
“Này thì không có, mặc dù ta đoán ra thân phận của Kim Dương nhưng vẫn không biết hắn muốn làm gì.”
“Không biết mà ngươi còn hạ độc?” Hàn Băng Ly trừng lớn mắt.
“Phòng ngừa vạn nhất thôi.”
Có trời mới biết lão yêu ma đó muốn làm gì, hơn nữa kẻ tu luyện loại công pháp kéo dài sinh mạng này nào có phải thứ tốt lành gì đâu.
Nếu như thật sự độc chết quân ta thì người khác cũng không biết là hắn, cái nồi đen này cứ để cho Vạn Minh cõng là được.
Xuống dưới núi, ngựa của mọi người cũng mất tích luôn.
Đoán chừng là đã bị trộm mất hoặc là bị Kim Dương giết rồi.
Thế là mọi người dùng đủ thứ phương thức khác nhau để rời đi.
“Chư vị đạo hữu, ta đi trước đây, gặp nhau ở trước sơn môn.”
Hàn Băng Ly gõ nhẹ vài cái, kiếm khí quanh quẩn khắp người, lại gõ nhẹ vài cái, đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Yến Hưng Liệt dường như đã hóa thân thành hổ báo đi xuyên qua khu rừng.
Còn lại hai người không rành thân pháp là Đường Băng và Vu Từ, chỉ có thể vận đủ chân khí để đi, vẫn còn nhanh hơn một chút so với đi xe ngựa.
Hai người đi rồi lại đi, chợt phát hiện ra không thấy bóng dáng của Lục Khiêm đâu nữa.
“Ủa? Đạo hữu Lục Khiêm đâu rồi?” Vu Từ nhìn trái ngó phải.
“Ở kia?” Đường Băng chỉ về phía trước với vẻ không chắc chắn lắm.
Chỉ thấy phía trước có một màn sương đen bốc lên mù mịt.
Trong màn sương, tám người giấy có tướng mạo khủng bố đang nâng một chiếc kiệu màu trắng, gò má đỏ hây hây, trên mặt treo một nụ cười quỷ dị, tốc độ nhanh nhẹn.
Từng bước vụt qua, không một tiếng động.
Âm phong từng trận, mây đen cuồn cuộn.
Âm u quái dị, hệt như quỷ vương xuất hành.
Hay cho một Tiêu Dao Quỷ Vương!