TU SĨ LUYỆN THỂ(2)
Vạn Thọ bật cười thẳng thắn, biểu cảm ý vị sâu xa: “Hôm nay ta là thịt cá của người, hôm khác chẳng biết chừng ngươi sẽ cũng trở thành thịt cá của người ta. Ngươi thật sự cho rằng Thông U quan của các ngươi là một nơi tốt đẹp sao? Ha ha, lão phu đợi ngươi ở bên dưới.”
Dứt lời thì hắn ta đã ngừng thở rồi hiện ra nguyên hình.
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Pháp thuật của Đường Băng và Yến Hưng Liệt đều thu lại, hai người vô lực nằm trên mặt đất.
Những người còn lại bao gồm cả Lục Khiêm cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi.
“Đã phá được vụ án giảm sút sản lượng của hoa mặt quỷ và giết chết yêu quái Luyện Khí, mỗi người ít nhất có thể được chia năm mươi Đạo Công đó.” Vu Từ thầm nghĩ khi trở về nhất định phải đổi một thanh kiếm tốt và một pháp môn điều dưỡng nội tạng.
Mặc dù kiếm khí Phế Kim rất mạnh nhưng nếu dùng nhiều sẽ gây tổn hại đến phổi.
Nếu không tiết chế điều dưỡng thì sau này ắt sẽ bạo bệnh mà chết.
Lục Khiêm ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang suy ngẫm.
Từ những điều hắn nghe thấy trong khoảng thời gian gần đây, Thông U quan rõ ràng không phải là môn phái ẩn thế thanh tu gì mà là một con quái vật khổng lồ hút máu ngàn dặm xung quanh.
Đạo nhân Thông U cùng với các đại cao thủ bao trùm toàn bộ phạm vi thế lực.
Thậm chí là đồ thành luyện pháp.
Thật sự khủng khiếp đến rợn người.
Nếu như không muốn trở thành cá thịt mặc cho người ta tùy tiện bày bố vậy thì chỉ có thể tăng cường tu vi để tự bảo vệ mình.
“Ha ha…”
Kim Anh bên cạnh nhìn như đang bị thương chợt phá lên một tràng cười vui sướng.
Gương mặt hồng phấn, trung khí đủ đầy, nào có dáng vẻ như đang bị thương.
Hơn nữa khí thế trên người hắn ta đang không ngừng tăng lên.
“Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đợi sẵn, các đạo hữu, các ngươi trúng kế rồi.”
Kim Anh cười gian tà, thân hình lóe lên vọt đến trước người của Cóc tinh.
Một kiếm phá vỡ hộp sọ, lấy ra một viên ngọn tròn rực rỡ ánh vàng.
“Chân thân của Vạn Thọ đã ẩn tàng nhiều năm, bần đạo đã tìm rất nhiều năm rồi nhưng vẫn không tìm thấy.” Kim Anh nhìn quanh bốn phía, trào phúng nói: “Yêu đan đến tay còn phải cảm tạ chư vị đạo hữu nơi đã đã trợ giúp.”
“Tu vi cường đại như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?” Vu Từ không dám tin.
Những người khác đều mơ hồ như đang trong mộng, không ngờ người mà mọi người xem thường nhất lại che giấu tu vi sâu đến vậy.
Người này nào có phải là bao cỏ chứ.
Nghe những lời Kim Anh nói, rõ ràng bọn họ bị xem như là ngọn giáo, hắn ta mượn tay của bọn họ để giết chết Vạn Thọ sau đó giành lấy yêu đan.
“Chắc hẳn ngươi mới là thành chủ Kim Dương, Kim Dương ban đầu hẳn là tôn tử của ngươi đúng chứ?”
Lục Khiêm dùng vẻ mặt trấn định ném ra một tin tức động trời.
“Ồ? Ngươi cũng thông minh đấy? Không sai, ta mới là Kim Dương, Kim Dương ban đầu là tôn tử Kim Anh của ta.”
Kim Dương ra vẻ tán thưởng nhìn Lục Khiêm: “Sao ngươi lại biết? Đoán sao?”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra.
Ngẫm lại cũng phải, thành chủ trấn thủ Bạch Dương thành cả trăm năm, nhất định là một kẻ đa mưu túc trí sao lại có thể dễ dàng chết trong miệng cóc như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng những người khác đều thấy tuyệt vọng, lúc này đối phương đã bại lộ vậy thì cho thấy rõ là hắn ta có chỗ dựa vững chắc.
Hôm nay chết chắc rồi đây!
“Trên người ngươi có mùi thối, là mùi thối của kẻ tu luyện Uế Âm Độ Thọ công. Ta đã từng ngửi được mùi này trên người của kẻ khác. Tu luyện công phu kéo dài tuổi thọ này vậy chắc ngươi sắp chết rồi phải không?” Lục Khiêm nói.
Ngày đó nhìn thấy Kim Anh, Lục Khiêm thoáng cái đã ngửi ra mùi hương này.
Thành chủ Bạch Dương đã một trăm bốn mươi mấy tuổi, cũng sắp chết rồi.
Trên người của thành chủ “Kim Dương” không có mùi hương này, thế mà một tên trẻ tuổi như Kim Anh lại có mùi hương này.
Mấy ngày sau, Lục Khiêm đã để mắt đến hắn.
“Trước đây đúng là ta đã sắp chết rồi, nhưng bây giờ thì không.” Kim Dương mỉm cười.
Ánh trăng chiếu rọi lên trên người hắn, hoa mặt quỷ xung quanh gào thét từng cơn rồi hóa thành tro tàn.
Từng đường vân đỏ thẫm sáng lên trên mặt đất, hình thành nên một trận pháp cực lớn.
Kim Dương bước đến trung tâm của trận pháp, lật lại trận pháp màu vàng để bảo vệ.
Hắn nhìn viên yêu đan và mọi người với vẻ mặt tham lam, thần tình kích động nói:
“Giờ Tý đã đến! Lực lượng của yêu đan Cóc yêu, cộng với tinh huyết của các ngươi, ta sẽ lấy hoá huyết nhập thể rồi đạt được huyết chủng Kim Thiềm Truy Nguyệt, ha ha ha!! Một khắc này, lão phu đã đợi sáu mươi năm rồi!”
“Tu sĩ luyện thể?”
Chuyện đã đến bước này, Lục Khiêm đã hiểu rõ toàn bộ ngọn nguồn.
Luyện thể cũng là một loại tu luyện.
Rèn luyện xác thịt, khai thác huyết mạch trên người mình.
Thượng cổ khi người cùng yêu sống cùng nhau, có người mang trong mình huyết mạch yêu tộc.
Luyện thể chính là không ngừng thuần hoá thăng hoa huyết mạch yêu tộc.