Một bên khác.
Trong phòng biểu diễn.
Trần Lâm và Tô Bằng đang ngồi với nhau, lật xem tư liệu của các nghệ sĩ vừa mới chỉnh lý ra.
- Tổng giám đốc Trần, đây đều là nghệ sĩ ký hợp đồng dưới tay tôi, mặc dù không sánh bằng hàng hiệu bên tổng bộ nhưng kỹ năng nghề nghiệp cũng không kém, cậu xem có còn vấn đề nào khác hay không?
Tô Bằng ý cười đầy mặt nói.
- Ừm, cũng không tệ, dưới tay quản lý Tô thật đúng là nhân tài đông đúc.
Trần Lâm vừa lật xem tư liệu vừa cảm khái nói.
Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tụ tập được nhiều diễn viên có kinh nghiệm như vậy, không thể không nói năng lực của Tô Bằng đúng là rất mạnh.
Có lẽ thật sự có thể chọn được mấy nhân vật thích hợp cũng không chừng.
- Tổng giám đốc Trần quá khen rồi, nếu đã không có vấn đề gì thì chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi.
Tô Bằng nói xong dùng ánh mắt ra hiệu, nhân viên công tác lập tức cầm danh sách đi tới ngoài cửa, đọc số thứ tự của nghệ sĩ đến thử vai.
Không bao lâu, số thứ tự từ 1 đến 10 đã bị gọi vào, từng người đều vội vàng đứng lên đi vào trong phòng biểu diễn.
- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi à?
- Thật khẩn trương, người tiếp theo là đến lượt tôi rồi.
- Không biết lát nữa sẽ cho chúng ta diễn cái gì.
- Tôi nghĩ chắc chắn có liên quan với nội dung kiểm tra.
Đang lúc mọi người thấp giọng nghị luận thì mười người được gọi tên rất nhanh đã đi vào trong phòng biểu diễn ngồi xuống.
Sau đó bọn họ lại ngạc nhiên phát hiện, trên sân biểu diễn chỉ có một đạo cụ ô tô kiểu cũ và một chút mũ và lễ phục dạ trung cổ.
- Là quý tộc thời đại trước à?
Vẻ mặt các nghệ sĩ hơi thay đổi, mơ hồ đoán được nhân vật cần diễn lần này.
Ánh mắt của những nghệ sĩ lớn tuổi càng tỏa sáng, càng mong đợi hơn đối với lần diễn thử này.
- Không cần khẩn trương, chỉ là muốn mọi người diễn một cảnh đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Tô Bằng trước tiên mở miệng nói.
Dù sao đều là người mình, lão tự nhiên hi vọng có thể có càng nhiều người trúng tuyển càng tốt, nếu như nhờ vào bộ phim điện ảnh CG này một pháo gặp may thì đương nhiên tốt nhất.
Nghe thấy lão nói vậy, các nghệ sĩ cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, không khỏi nhìn về phía người đang yên lặng ngồi bên cạnh Tô Bằng.
Rõ ràng tuổi tác cũng chỉ tương đương với bọn họ, nhưng lại làm cho bọn họ cảm nhận được một cảm áp lực vô hình, thật giống như một ngọn núi lớn.
Đây chính là ông chủ của công ty Hồng Hoang à?
Các nghệ sĩ khiếp sợ không thôi, cũng không dám có bất kỳ phản ứng nào.
Mãi đến khi Trần Lâm ngồi ở đó mở miệng:
- Bắt đầu đi, đề bài lần này rất đơn giản, quý tộc từ trên xe bước xuống, mọi người ai chuẩn bị xong thì có thể lên diễn trước, đạo cụ được chọn tự do.
- Quý tộc từ trên xe bước xuống?
Đám người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận suy nghĩ về đề bài này.
Rất nhanh đã có một nữ diễn viên khoảng hơn 30 tuổi xung phong nhận việc, đứng lên đầu tiên.
- Để tôi dò đường cho mọi người vậy.
Nói xong, cô khẽ cuối người về phía ban giám khảo, lúc này mới đi qua bên cạnh bắt đầu chọn lựa đạo cụ.
Đầu lông mày Trần Lâm hơi nhướng lên, khí độ mà đối phương vừa thể hiện ra thật đúng là không phải người trẻ tuổi bình thường có thể có được.
- Đây là diễn viên già dặn kinh nghiệm của công ty chúng tôi, từng tham gia rất nhiều vai diễn, kinh nghiệm tuyệt đối dẫn đầu.
Thấy vẻ mặt của cậu thay đôi, Tô Bằng ở bên cạnh thấp giọng giới thiệu.
Mà lúc này.
Nữ diễn viên cũng chuẩn bị ổn thỏa, cô đội một cái mũ phục thức, cầm một túi xách tinh xảo ngồi vào trong xe, hít sâu một hơi.
- Nữ sĩ, đã đến.
Bên ngoài cửa xe, nhân viên công tác đóng vai người hầu đứng ở bên cạnh, thấp giọng hô.
Tiếp đó, trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, cửa xe từ từ mở ra.
Nữ diễn viên từ trong xe thò đầu ra, đưa tới bàn tay ra trước, thuận theo liếc qua người hầu, hất cằm lên đi thẳng về phía trước.
Toàn bộ quá trình không nói một lời, lại hiển thị rõ khí chất cao quý, nhất cử nhất động thật giống như biến thành người khác.
- Có thể.
Giọng nói của Trần Lâm vang lên, làm một cái ký hiệu trên tư liệu của cô.
- Cảm ơn tổng giám đốc Trần, cảm ơn quản lý Tô.
Nữ diễn viên khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, cánh tay bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ.
Bởi vì tuổi tác nên cố có thể nhận được vai diên vô cùng có hạn, mặc kệ trò chơi hay là CG, cô cũng muốn giành được xuất diễn này.
Nhưng lúc này, trên mặt của Trần Lâm lại không nhìn ra vui buồn, làm cho trong cô thấp thỏm không thôi, cũng làm cho những người còn lại càng căng thẳng hơn.
…
Cứ như vậy.
Một người tiếp một người tiến lên biểu diễn.
Mãi đến hai giờ sau mới rốt cục qua hết một lần, tất cả mọi người đều ở bên ngoài chờ đợi kết quả.
Đợi đến trong phòng chỉ còn lại hai người, Tô Bằng cuối cùng nhịn không được hỏi:
- Tổng giám đốc Trần, như thế nào? Có thích hợp hay không?
- Cũng không tệ lắm, chọn được 5 người.
- 5 người à?
Tô Bằng lộ ra vẻ mặt vui mừng, con số này còn nhiều hơn trong dự tính của lão một chút:
- Là 5 người nào?
- Chính là những người này.
Trần Lâm trực tiếp rút tư liệu của mấy người ra đưa tới trước mặt lão.
Song khi Tô Bằng nhìn thấy danh sách thì lại lộ ra vẻ mặt không hiểu:
- Cái này... Chọn đều là người có độ tuổi tương đối lớn?
Trong 5 xấp tư liệu trong tay lão, ngoại trừ Âu Dương Hiểu và tiểu tử trẻ tuổi ra thì 3 người còn lại đều cao hơn 30 tuổi, trong đó hai người càng đạt đến hơn 40 tuổi.
Lão thật sự nghĩ mãi mà không rõ, trò chơi gì mà lại cần nhân vật lớn tuổi như vậy, hơn nữa còn là nhân vật chính.
- Chắc quản lý Tô cũng đã nhìn ra, bối cảnh trò chơi chúng tôi cần làm lần này tương đối lệch hướng thời đại trước, chỉ có người hơi lớn tuổi một chút mới có thể diễn xuất ra được nội tâm nhân vật đó.
Lần này, Trần Lâm định làm cũng không chỉ là một bộ phim điện ảnh CG bình thường, mà là bản thể trò chơi.
Anh có thể thông qua tiêu hao giá trị tài phú để định chế CG.
Nhưng trò chơi lại phải thực sự chế tác mới được.