Vừa nghe thấy diễn viên diễn phim điện ảnh CG ở đây, ánh mắt từng người lập tức tỏa sáng, thò đầu ra nhìn chung quanh.
Mà vẻ mặt của cô gái thì lại đỏ hồng, ấp úng nói:
- Tôi... Tôi có thể chụp với anh một bức ảnh không? Tôi là fan của anh.
Phốc!
Trần Lâm vừa uống một ngụm nước kém chút phun ra ngoài.
Cô gái trẻ bây giờ không thích tiểu thịt tươi, đổi thành ưa thích hán tử cẩu thả à?
Đây là khẩu vị kì lạ gì vậy?
Càng làm cho anh cảm thấy quá mức chính là.
Thấy đối phương nói là fan hâm mộ của mình, lão Lý lại có chút ngượng ngùng gãi đầu.
- Có thể là có thể, nếu như cô không chê...
- Không chê, không chê!
Cô gái mừng rỡ không thôi, vội vàng lấy điện thoại cầm tay ra đi tới bên cạnh lão Lý ngồi xổm xuống, khuôn mặt gần như dán vào khuôn mặt của lão Lý liên tục chụp mấy tấm ảnh.
Sau khi liên tục nói lời cảm ơn, lúc này cô mới lưu luyến không rời tạm biệt rời khỏi.
Mãi cho đến lúc cô quay về chỗ ngồi, lúc này Trần Lâm mới lên tiếng trêu chọc:
- Lão Lý anh tốt nha, diễm phúc không cạn, xem ra tôi mang anh đi ra ngoài là đúng.
- Tổng giám đốc Trần, cậu cũng đừng cười tôi, cô ấy chẳng qua là ưa thích nhân vật tôi diễn trong phim ảnh CG mà thôi, tôi còn là có tự mình hiểu lấy.
Lão Lý cười cười lúng túng, cũng không bởi vì diễm phúc đột nhiên xuất hiện mà trầm mê trong đó.
Chuyện này ngược lại làm cho Trần Lâm coi trọng anh hơn chút.
Dù sao cũng không phải ai cũng có thể làm đến mức có gái xinh ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn.
Có lẽ đây chính là “đại trí nhược ngu” mà mọi người thường nói.
Lão Lý này mặc dù nhìn qua có chút khô khan, chỉ biết code và code.
Nhưng người hiểu anh đều vô cùng rõ ràng, trong toàn bộ công ty, người biết giữ lý trí nhất chính là anh.
Bằng không thì cũng sẽ không bởi vì em gái bị bệnh nặng mà đến giờ vẫn chưa hề cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình.
- Đừng nản chí, không chừng thật sự có người thích anh thì sao? Cùng lắm thì sau này tôi sẽ cho anh đóng những nhân vật có nhân khí cao một chút thôi.
- Thật à? Vậy tôi có thể làm thuyền trưởng lái chính không?
Lão Lý vừa lấy lại tinh thần, lại nhớ tới nhân vật thuyền trưởng lái chính.
- Được rồi, lái chính thì lái chính, chỉ cần anh biểu hiện tốt trong đại hội nhà đầu tư lần này thì tôi sẽ cho anh diễn vai đó.
Trần Lâm trực tiếp hứa hẹn.
Ngược lại đó cũng không phải là nhân vật quan trong gì.
Bây giờ, chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng tìm ra thí sinh thích hợp đóng vai nam nữ chính, bằng không thì không có nhân vật làm tài liệu, một bộ phận nội dung của trò chơi sẽ không có cách nào tiếp tục chế tác.
Cho nên mục đích lần này anh tới Giang Thành, ngoại trừ tham gia đại hội giao lưu thì chính là đến để thử thời vận.
Bởi vì lúc trước Tô Bằng từng đã nói với anh.
Ở Giang Thành có một căn cứ điện ảnh truyền hình rất lớn.
Rất nhiều diễn viên quần chúng quanh năm tụ tập ở nơi đó, đã tạo thành một dây chuyền sản nghiệp hoàn chỉnh, rất dễ tìm thấy diễn viên thích hợp, hơn nữa còn có rất nhiều tuấn nam tịnh nữ.
…
Một đường đi máy bay mệt mỏi.
Cuối cùng mấy người Trần Lâm cũng thuận lợi đến Giang Thành.
Sau khi máy bay hạ cánh, lão Lý dọc theo đường đi cũng là không yên lòng, đi trên đường đều có chút hoảng hốt.
- Sao vậy? Lý ca say máy bay à?
Hai người Tiểu Lệ và tiểu Vi lại gần, hiếu kỳ hỏi.
Vừa rồi khi ở trên máy bay, các cô chỉ lo ngắm phong cảnh nhìn trai đẹp, căn bản không chú ý tới chuyện xảy ra với lão Lý.
Chỉ có Trần Lâm rõ ràng tại sao lão lại như vậy, cười nói:
- Không phải anh ta bị say máy bay đâu, là ngẩn người, hơn nữa còn là cô gái rất đẹp.
- Hả? Là sao?
Hai người lộ ra vẻ mặt không hiểu, cùng nhau nhìn về phía lão Lý, lại phát hiện ánh mắt lão Lý trốn tránh, quay đầu qua hướng khác, trong tay còn nắm thật chặt một tờ giấy.
Đó là vừa rồi lúc xuống máy bay, cô gái kia đã lấy dũng khí nhét vào trong tay anh.
Vừa nhét xong đã lập tức thẹn thùng bỏ chạy, làm cho anh sửng sốt một chút, đến bây giờ vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Lúc đó, Trần Lâm ngay ở bên cạnh.
Thiếu chút nữa đã tưởng là mình còn nằm ở trên máy bay chưa tỉnh ngủ.
Mắt thấy một đoàn người rời đi sân bay chuẩn bị ngồi xe rời đi, lúc này Trần Lâm mới thấp giọng nói:
- Mở ra xem một chút đi, trạng thái này của anh cũng không thích hợp làm việc.
- Hả?... A, a, xin lỗi.
Lão Lý phản ứng lại, cũng không mở giấy ra xem xét mà bối rối nhét vào trong túi áo.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Trần Lâm lắc đầu, cũng không nói gì nhiều.
Con người của anh tương đối thoải mái, sẽ không can thiệp vào việc tư của nhân viên, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.
Nếu như việc này có thể thành, mua nhà sinh con cái gì đều cần tiền, như vậy ngược lại lão Lý sẽ càng không dễ dàng từ chức, đối với công ty cũng có chỗ tốt.
- Đi thôi, ngày mai đại hội sẽ khai mạc, đi qua đó làm quen sân bãi trước, tiếp đó buổi chiều sẽ hoạt động tự do nửa ngày.
- Được!
- Cảm ơn tổng giám đốc Trần!
Trong tiếng reo hò của hai cô gái, rất nhanh bọn họ đã ngồi trên taxi, lao vùn vụt như bay về hướng trường quay.
…
Đảo mắt.
Ngày thứ hai đã đến.
Thời gian đại hội giao lưu nhà đầu tư cũng đúng hẹn được diễn ra.
Sáng sớm, Trần Lâm đã mang theo 3 người đuổi tới hội trường, một khu vực triển lảm còn lớn hơn Hoán Hải gấp ba lần.
Hội trường tổng cộng chia làm hai khu vực lớn là khu A và khu B, ở giữa có lối đi qua lại.
Thông qua hành lang chuyên dụng đi tới hậu trường khu A, bọn hắn đã bị cảnh người đông nghìn nghịt trong hội trường dọa sợ hết hồn.
- Thật nhiều người, còn nhiều hơn đại hội triển lãm Hoán Hải lần trước nhiều.
Tiểu Vi chấn kinh nói.
- Đúng là rất nhiều, dù sao cũng là đại hội tuyên truyền toàn quốc.
Lão Lý ở bên cạnh cũng cảm khái lên tiếng.
Trước đây, trong đại hội triển lãm Hoán Hải cơ bản đều chỉ là một chút trò chơi nhỏ mà thôi, quy mô có lớn cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Mà đại hội nhà đầu tư lần này lại khác, tất cả đều là hạng mục quan trọng của các công ty lớn, chuẩn bị thừa cơ hội này tuyên truyền một đợt.