"Cậu ấy là bạn cùng phòng của bọn em. Bọn em cảm thấy cậu ấy không bình thường lắm." Cô gái tóc ngắn tên Tiết Kỳ nói với vẻ mặt lo lắng.
Siêu thị không phải là nơi thích hợp để trò chuyện, Tạ Chi Dao dẫn bọn họ đi ra ghế dài bên ngoài. Có Tiết Kỳ mở lời trước, hai người còn lại cũng nói cho cô biết họ cảm thấy không bình thường ở đâu.
"Trước đây Tiểu Tuyết không như vậy đâu. Bốn người bọn em đã ở chung ký túc xá từ năm lớp mười, thân với nhau lắm. Mỗi khi ra ngoài chơi hoặc mua sắm đều đi cùng nhau." Tóc đuôi ngựa dài tên Khương Khả Khả, là một cô bé có khuôn mặt búp bê đáng yêu.
"Nhưng kể từ kỳ nghỉ đông năm ngoái, cậu ấy bắt đầu tránh mặt bọn em. Khi bọn em ngủ say thì cậu ấy mới quay về. Khi bọn em tỉnh dậy thì cậu ấy đã đi rồi." Một cô gái tóc đuôi ngựa ngắn khác tên là Lâm Giai Di, vẻ mặt thấp thỏm lo lắng.
Bốn cô gái trong ký túc xá rất thân với nhau, đột nhiên một người tránh mặt ba người còn lại rất dễ khiến người khác liên tưởng tới vấn đề bắt nạt! Tạ Chi Dao im lặng liếc nhìn bọn họ.
“Em biết điều này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng bọn em chưa bao giờ bắt nạt cậu ấy. Năm nay bọn em đã là học sinh lớp 12 rồi, tất cả đều đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, làm gì rảnh rỗi nghĩ tới việc khác nữa. Chỉ là bốn người bọn em đã hẹn nhau vào cùng một trường đại học rồi.” Nhìn dáng vẻ của Tạ Chi Dao, Tiết Kỳ biết cô đã hiểu lầm, những chuyện này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
“Lúc học trong lớp, các em có thấy em ấy có gì không bình thường không?” Nếu không gặp trong phòng ký túc xá, vậy trong lớp học thì sao? Tạ Chi Dao nghi ngờ hỏi, có thể khiến một người đột nhiên trở nên khác lạ, ngoại trừ quỷ ám thì cũng chỉ có đoạt xá.
Nhưng quỷ ám chỉ có thể nhập hồn thành công lúc ban đêm, đó là gặp người yếu bóng vía, khi âm khí mạnh.
Muốn đoạt xá thì phải tu luyện bao nhiêu năm mới có thể làm được? Dù sao, cô chưa bao giờ nghe nói tới, mà cũng chưa từng nghe tổ sư gia truyền đạt.
Chưa nói tới yêu quái có thể đoạt xá con người, yêu quái có thể tu luyện thành linh hồn, thứ đầu tiên phải tu luyện chính là thân thể, chỉ có thân thể cứng cỏi thì mới có tỉ lệ sống sót cao nhất khi gặp lôi kiếp.
Bọn chúng cũng không phải kẻ ngốc, tiêu hao hết tu vi chỉ vì đoạt một thân thể không thể sống lâu bằng mình, lại còn yếu ớt đến mức chỉ cần chạm vào là tan vỡ ngay!
Khương Khả Khả nói: “Mặc dù bọn em học cùng lớp nhưng vẫn ngồi cách xa nhau. Trước kia bọn em ngồi cùng nhau, nhưng lại hay nói chuyện nên giáo viên đã chuyển chỗ rồi.”
“Em ngủ ở tầng dưới giường Tiểu Tuyết, mỗi lần cậu ấy về đều không có một tiếng động nào, giống như cậu ấy đang lướt đi vậy. Lúc trước cho dù chỉ động đậy một chút cũng sẽ nghe thấy âm thanh.” Đây là điều khiến Lâm Giai Di cảm thấy đáng sợ nhất, giống như người sống ở giường trên không phải là người vậy.
"Thật ra, còn một chuyện nữa em không dám nói ra, sợ dọa mọi người." Tiết Kỳ xoắn xuýt hồi lâu. Dù sao cô ấy không biết mình nằm mơ hay thực sự đã nhìn thấy!
“Là chuyện gì?”
“Là chuyện gì?”
Lâm Giai Di và Khương Khả Khả đồng thanh hỏi, hai người họ đã dựa sát vào nhau rồi, nhìn ra được hai người thực sự rất sợ hãi.
“Hôm đó đột nhiên em tỉnh dậy lúc nửa đêm, không biết mình thực sự tỉnh hay đang mơ nữa, em nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm bên giường Giai Di, nhìn chằm chằm cậu ấy ngủ. Một lúc sau lại quay sang đi đến giường của Khả Khả. Em sợ đến mức không dám lên tiếng, muốn nhìn Tiểu Tuyết ở đối diện ra sao, nhưng lại phát hiện phía đối diện không có người. Mà bóng đen bên dưới có lẽ là Tiểu Tuyết!” Bây giờ Tiết Kỳ nghĩ lại vẫn thấy sợ. May mà lúc đó Khương Khả Khả và Lâm Giai Di đang ngủ ở giường dưới không tỉnh dậy, nếu không, đột nhiên phát hiện có người ở bên cạnh giường, có lẽ sẽ bị dọa chết khiếp.
Bây giờ nghe kể, hai cô gái vẫn sợ tái mặt, nói gì cũng không muốn quay lại phòng ngủ nữa.