"A..."
Khương Ninh mở mắt ra, bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, mồ hôi theo trán chảy xuống, ánh mắt mê mang mà tuyệt vọng.
Ý thức hỗn độn bị cảnh vật trước mắt làm cho chấn kinh, đây là nhà trọ ở trước khi tận thế?
"Leng keng, leng keng..."
Liên tiếp nhận được tiếng tin nhắn vang lên, cô lấy điện thoại di động ở đầu giường ra, 9 giờ 32 phút, ngày 14 tháng 9 năm 2029.
Mười mấy tin nhắn chưa đọc, tất cả đều là tin tức liên quan tới siêu cường bão "Thái Đao" dự tính sẽ đổ bộ vào duyên hải khoảng rạng sáng ngày 17, sức gió dự tính cấp 16- 19, mưa to mấy ngày liên tục.
Khương Ninh choáng váng, không phải cô đã chết rồi sao? Chết vào thời tận thế đen tối ăn thịt người kia!
Chẳng lẽ không cam lòng nên vào giây phút sắp chết mới rơi vào ác mộng?
"Leng keng."
Lại có tin nhắn cảnh báo mới, thời gian mới nhất 9 giờ 37 phút.
Khương Ninh dùng sức véo cánh tay, đau đớn kịch liệt nhắc nhở đây không phải mơ, cô thật sự đã trọng sinh.
Trọng sinh vào ba ngày trước khi trận siêu cường bão đổ bộ, mở ra chương mới của mạt thế.
Không, chính xác hơn là chỉ còn hai ngày rưỡi.
Khương Ninh cũng không vui vẻ gì cho cam, nội tâm dâng lên cảm giác mệt mỏi rã rời vô tận.
Bão, mưa to, lũ lụt, cực hàn cực nhiệt, địa chấn... Mỗi một ải đều là Luyện Ngục, có cái gì đáng để làm lại?
Nhưng cô đã trở về rồi, chẳng lẽ lại muốn chờ chết? Không, tuyệt đối không!
Dùng nước lạnh vốc vào mặt, trong gương cô tuổi trẻ xinh đẹp, mặt mũi bóng loáng như lòng trắng trứng, vẫn chưa có vẻ như kéo dài hơi tàn tận thế, dường như tất cả đều vẫn tốt đẹp.
Ánh mắt mệt mỏi rơi vào mặt dây chuyền ngọc thạch đeo trên cổ, đây là vật đã có từ khi cô sinh ra bị vứt bỏ ở bệnh viện, về sau bị Dương Vĩ Thông lấy đi đưa cho hoa khôi Tô Mộng Dao.
Ba năm ở tận thế, Tô Mộng Dao tinh xảo long lanh, váy áo không nhuốm bụi trần, da thịt trắng nõn hồng hào, tựa hồ vẫn sống ở trong thịnh thế phồn hoa.
Có lần cô đói bụng đến ngất đi, khóe mắt nhìn thấy Tô Mộng Dao lấy từ mặt dây chuyền ra một ly kem liếm láp.
Khương Ninh tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, lấy lưỡi dao ra cắt ngón tay, nhỏ máu lên trên mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền phát ra ánh sáng mãnh liệt, lại mở mắt đã ở trong một căn nhà không có cửa, ngoại trừ điện nước thì không có bất kỳ đồ dùng trong nhà nào, hai phòng ngủ một phòng khách ước chừng 80 m2, lầu cao khoảng 3 mét, kế bên ban công còn có vườn hoa đất đen cỡ 10 m2.
Đồng hồ bấm giờ lơ lửng trong phòng khách chỉ: 01 giờ 56 phút 13 giây.
Đây là không gian khiến Tô Mộng Dao sống sung sướng, còn là cướp từ tay cô?
Rời khỏi không gian, trong đầu có thêm một căn nhà, chỉ cần tập trung ý thức là có thể cảm nhận được tất cả bên trong.
Vì làm rõ công năng của không gian, cô dùng nước sôi làm thí nghiệm, ngoại trừ ban công và vườn hoa, những nơi khác đều có công năng giữ tươi.
Dùng ý thức lấy - cất đồ vật, máy bấm giờ ở trạng thái dừng lại, chỉ cần người đi vào thì sẽ tự động giảm thời gian.
Thời gian cấp bách, cô không rảnh suy nghĩ điều huyền bí trong đó.
Đã sống lại một lần, lại có không gian ở trong tay, phải nắm chắc cơ hội nghịch chuyển kết cục bi thảm.
Kiếp trước chỉ sống ba năm, Khương Ninh không biết đằng sau còn có tai nạn gì, thế là cầm điện thoại lên mạng tra các kiểu thiên tai.
Đọc một tá đáp án, thiếu chút chết ngay tại chỗ.
Sống sót, quá khó khăn.
Dứt bỏ cảm xúc dư thừa, cô lấy giấy bút ra viết danh sách vật tư.
Khương Ninh lớn lên ở cô nhi viện, đừng thấy cô nhi viện bề ngoài trông hòa bình, kỳ thật bí mật tranh đấu với nhau rất gay gắt, cô dần dần hình thành tính cách ích kỷ không chịu thiệt thòi.
Trời sinh không có cảm giác an toàn, tiểu học nhặt ve chai kiếm tiền, cấp hai đi làm công, giúp người học bổ túc, làm bài tập, quét nhà cầu, chỉ cần đưa tiền thì cô sẽ làm hết.
Kỳ thi đại học, cô đứng hàng đầu, dù cho thi đậu y học hệ đại học 2 năm, trên tay còn dìu dắt năm học sinh lớp mười hai, mỗi tiết học thêm phí 200 tệ.