Dẫn sói vào nhà 2
Chất gạo rất bình thường, nhưng có cái ăn đã không tệ rồi, sau này sẽ càng ngày càng đắt, sau đó nữa, đến khi tiền giấy không còn giá trị thì có mang đi chùi đít cũng ngại rát mông.
Thành phố Phượng nhân khẩu đông, gạo và mì sẽ bị cướp sạch rất nhanh, sau này chính phủ có thể cung cấp thêm, nhưng đều là vớt dưới nước lên rồi mang đi hong khô.
Đừng nói gạo đã biến chất không tốt cho sức khỏe, cho dù có muốn cũng không cướp được đâu.
Hai nghìn đồng không nhiều lắm, Khương Ninh quyết định xài hết.
Trịnh Vỹ Lệ sợ thuyền cao su bị hỏng, muốn mua một cái dự phòng, ai ngờ giá niêm yết lại đến mười nghìn đồng.
Giá ớt chưng dầu, các loại đồ khô đều tăng gấp mấy chục lần, chi phí và mức độ nguy hiểm của việc ra ngoài một chuyến đều rất cao, ba người gom lại dùng hết hai nghìn đồng, bỏ vào túi thật ra cũng không nhiều.
Bên ngoài càng lúc càng nhiều người xếp hàng mà gạo và mì trong cửa hàng đã không còn lại bao nhiêu.
Lúc đi xuống cầu thang vô tình nhìn thấy Dương Vĩ Thông và Tô Mộng Dao đang xếp hàng, hai người nắm tay cực kỳ thân mật, còn cô gái phòng 1202 thì đứng đằng sau, gầy đến mức tròng mắt lõm sâu vào trong, cả người phờ phạc.
Nhìn cô ấy, Khương Ninh không khỏi nghĩ đến bản thân ở kiếp trước.
Nhìn thấy Khương Ninh, Dương Vĩ Thông vô thức buông tay Tô Mộng Dao ra, mỉm cười muốn chào hỏi.
Khương Ninh lạnh lùng quay mặt đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Từ cửa hàng đi ra, ngồi thuyền cao su rời đi.
Thấy thời gian còn sớm, Lục Vũ nhắc nhở: "Trương Siêu cách chỗ này rất gần, hay là chúng ta đi xem thử?"
Một ngày sau khi bão đến vẫn giữ liên lạc nhưng sau đó không có tin tức gì.
Khương Ninh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Ngoại trừ việc mù quáng tìm phụ nữ, Trương Siêu không phải người bạn xấu.
Kiếp trước cô được Trịnh Vỹ Lệ cứu giúp, hơn nữa từ nhỏ đến lớn chỉ có hai người bạn là Lục Vũ và Trương Siêu, nếu như điều kiện cho phép thì cũng muốn giúp đỡ một chút.
Mất một tiếng để đến khu nhà Trương Siêu ở, dựa vào trí nhớ tìm được lầu tám.
Gõ cửa hồi lâu, trong nhà mới vang lên một giọng nữ: "Ai vậy?"
"Tìm Trương Siêu."
"Không có người này, mấy người tìm nhầm rồi."
Lúc Trương Siêu dọn nhà, ba người còn đến dọn phụ, không thể nào nhầm được.
Giọng nói của người này nghe có vẻ không còn trẻ, hẳn là phụ nữ trung niên.
"Mẹ, ai vậy?" Trong nhà vang lên giọng bé trai.
"Người lạ, tìm nhầm nhà."
Khương Ninh nhíu mày, cảm giác hình như có vấn đề.
Nhưng bất kể gõ cửa thế nào, người bên trong đều không để ý tới, ngược lại làm phiền đến nhà bên cạnh.
Thấy bà cụ mở cửa, Khương Ninh vội vàng đi qua hỏi: "Bà ơi, cho cháu hỏi có phải Trương Siêu sống ở nhà bên cạnh không ạ?"
Sắc mặt của bà cụ phức tạp, phẩy tay với bọn họ, không muốn nói gì.
Lục Vũ có dự cảm không lành, lấy trong túi của mình ra ba lạng gạo.
Bà cụ do dự hồi lâu mới cho ba người vào nhà: "Mấy đứa tìm thằng nhóc trông nhã nhặn, nói chuyện buồn cười kia đúng không?"
Lục Vũ vội vàng gật đầu.
"Thằng nhóc này làm người không tệ, nhưng lại rất hồ đồ, dẫn sói vào nhà rồi bị người ta đuổi ra ngoài."
Bà cụ vừa nói vừa lắc đầu: "Lúc bão vừa tới, người phụ nữ kia dẫn theo ba mẹ và hai đứa bé tới đây, còn do thằng nhóc này mạo hiểm đi đón. Lúc ấy bà cứ tưởng bọn họ là chị em, ai ngờ không quá mấy ngày nó đã bị đuổi ra ngoài."
Lục Vũ: "..."
Khương Ninh: "..."
Trịnh Vỹ Lệ nắm chặt tay: "..."
"Nó đập cửa rất nhiều lần nhưng người phụ nữ không chịu mở cửa, sau đó thật sự không còn cách nào đành phải ngồi đợi ngoài hành lang, đến khi có người đến cứu viện đưa đi."
Nơi trú ẩn được phân chia theo khu vực, những người bị mắc kẹt trong khu nhà sẽ được sắp xếp đến khách sạn Phong Thành.
Lục Vũ không thể nào tưởng tượng nổi mười mấy ngày qua Trương Siêu làm sao sống được?
Tại sao có thể có... người phụ nữ đáng hận như thế!
"Làm sao bây giờ?" Anh ấy tức giận đến đau gan.