Chương 96: [Dịch] Bắt Đầu Thuyết Thư Đại Ái Tiên Tôn

Vô Đề

Phiên bản dịch 4946 chữ

Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ:

“Vạn Thế Tiên Sinh, đệ tử bất tài, đã phụ sự kỳ vọng của ngài rồi!”

Bên phía ma đạo, thấy cục diện đã ngã ngũ, cũng bắt đầu châm chọc.

Đám anh hùng Chính đạo mặt mày ai nấy đều tái xanh, giận đến nỗi không thể cãi lại được.

Lục Ly khẽ nheo mắt, nhân lúc này lại âm thầm thêm dầu vào lửa.

Hắn bí mật vận dụng Vạn Âm Công, dùng kỹ xảo mê âm thì thầm bên tai vài tu sĩ của chính đạo có tu vi chỉ ở mức Sinh Tử Cảnh:

“Những kẻ phàm phu này hiểu được gì chứ?! Chúng biết gì về những vất vả mà chúng ta trải qua khi trừ ma vệ đạo không?!”

“Chúng ta đã đổ biết bao nhiêu máu và sinh mệnh để ngăn chặn bao nhiêu tai họa cho chúng, còn phải cố gắng dựng lên hình tượng vĩ đại trước mặt chúng.”

“Nhưng ai nói rằng người của chính đạo thì không được phép mắc sai lầm?”

“Giờ chúng ta chỉ loại bỏ những tu sĩ vô dụng, không có tiền đồ, vậy mà lại bị gọi là ma đạo!”

“Đám dân đen ngu dốt này! Chúng đã bị cuốn sách tà ma kia tẩy não cả rồi.”

Những tu sĩ trẻ này vốn đã nóng nảy, lúc này lại nghe Lục Ly như ma quỷ thì thầm vào tai, từng chữ như ma âm từ bên ngoài đâm vào thần trí của họ.

“Câm miệng, các ngươi, đám dân đen!”

Một tu sĩ trẻ của chính đạo mắt đỏ ngầu, lớn tiếng hét lên.

Hắn quay về phía đám người bên ngoài Trà Quán, quát to:

“Các ngươi hiểu cái gì! Các ngươi làm sao hiểu được nỗi khổ của chính đạo!”

“Các ngươi, một lũ dân đen, căn bản là đã nhập ma rồi, bị cuốn sách tà ma kia mê hoặc!”

“Tà ma ngoại đạo, ai ai cũng phải giết! Giết!”

Tiếng quát vang lên như sấm, hắn rút thanh kiếm sắc bén trong tay, lao thẳng về phía đám đông ngoài Trà Quán.

Ngay sau đó, lại có vài tu sĩ chính đạo khác cũng hô lớn, định lao ra ngoài giết người.

Cả đám người bên chính đạo hoảng hốt, vội vàng ra tay ngăn cản, nhưng tu vi của họ lúc này đã bị phong ấn, chỉ có thể dùng sức mạnh cơ thể để ngăn cản, khiến khung cảnh lập tức hỗn loạn.

Những người ma đạo thấy cảnh tượng này, lập tức ồn ào, cười đùa ngả nghiêng, không thể nhịn nổi cười.

“Hahaha, các ngươi nhìn đám chính đạo kia đi, chẳng khác gì lũ khỉ!”

“Trà Quán của Lục tiên sinh không chỉ có chuyện hay để nghe, còn có cả trò khỉ để xem, đúng là quá thú vị.”

“Thật đáng kinh ngạc, quá đã! Lâu rồi ta mới cười sảng khoái thế này.”

Sắc mặt của Long Đào từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, rồi từ đỏ lại hóa tím, cuối cùng trở nên đen kịt.

“Sao lại thế này, những người chính đạo mà ta mang theo đều đã được ta chọn kỹ càng, dù họ còn trẻ, nhưng tuyệt đối không thể yếu đuối thế này!”

“Sao có thể chỉ vài câu chửi rủa đã chịu không nổi, còn muốn giết người?!”

Long Đào chuyển ánh mắt, khóa chặt vào Lục Ly, lúc này vẫn đang thong thả uống trà.

Lục Ly nhấp một ngụm trà, ánh mắt không tránh né, đón nhận cái nhìn của Long Đào.

Khóe miệng Lục Ly nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, ngay lập tức khiến Long Đào cảm thấy ớn lạnh.

“Là ngươi, chắc chắn là ngươi giở trò!”

Long Đào tức đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu, ngoài Lục Ly, không ai có khả năng thần không biết quỷ không hay mà ảnh hưởng đến mấy tu sĩ này!

Đột nhiên, giọng nói của Lục Ly lại vang lên bên tai Long Đào:

“Hôm qua ta không kể chuyện, Trà Quán Nhật Báo nghỉ một ngày, nhưng ta nghĩ báo ngày mai sẽ rất đáng mong chờ đây!”

Cả người Long Đào chấn động, không ngờ chuyến đi này của hắn không chỉ chẳng đạt được gì, mà còn mất cả chì lẫn chài!

Giọng nói kỳ bí, đắc ý của Lục Ly vẫn tiếp tục vang vọng bên tai hắn:

“Ngươi biết không? Thật ra ban đầu ta không hề để tâm đến mấy cái tiếng xấu này.”

“Trong [Nhân Tổ Truyền], Thái Nhật Dương Mãng từng rơi vào vực sâu Bình Phàm, hắn có được một con Cổ mang tên Danh Tiếng giúp hắn thoát ra.”

“Nhưng tiếng tốt lại đến quá chậm, con Cổ Danh Tiếng liền bảo Thái Nhật Dương Mãng đặt nó giữa hai mông mình.”

“Với một tiếng xì hơi thối, một con đường vàng óng trải dài hiện ra trước mắt Thái Nhật Dương Mãng, giúp hắn thoát khỏi vực sâu.”

“Danh tiếng thối luôn dễ đạt được và bền vững hơn danh tiếng tốt!”

“Ta chẳng quan tâm mình sẽ bị xếp vào phe nào, chính đạo hay ma đạo cũng được! Tiếng tốt hay tiếng xấu cũng thế, chỉ cần có lợi, ta không ngại.”

“Chỉ tiếc là sư tôn của ngươi quá tự cao, đã chủ động thách thức ta, thì ta sẽ chơi với hắn đến cùng!”

Nghe xong, khí huyết trong ngực Long Đào sôi trào, cổ họng hắn ngòn ngọt, rồi phun ra một ngụm máu tươi, tứ chi trở nên bủn rủn, vô lực.

“Hahaha, hắn tức đến mức phun máu rồi kìa, thật là thú vị!”

“Người của chính đạo chỉ có thế thôi à? Chỉ có vậy thôi sao?”

Tiếng cười từ phía ma đạo càng lúc càng lớn.

Đạo tâm mà Long Đào đã gầy dựng bao năm, cuối cùng cũng sụp đổ trong khoảnh khắc này.

Tiếng la ó của dân chúng bên ngoài Trà Quán, tiếng ẩu đả của phe chính đạo, tiếng châm chọc của ma đạo, tất cả hòa vào nhau, như hàng ngàn tia sét, dội thẳng vào tai Long Đào.

Ong ong...

Long Đào bỗng nhận ra mình bị ù tai, trước mắt một màu đen tối dần bao phủ.

BÙM! Vị cường giả Ngộ Đạo Cảnh này thế mà lại bị chọc tức đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Bạn đang đọc [Dịch] Bắt Đầu Thuyết Thư Đại Ái Tiên Tôn của Nhân Sinh Bất Phùng Thì

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!