Hai ngày sau, mặt trời ngả về phía tây, hoàng hôn buông xuống cũng là lúc mặt trăng dần lên cao chiếu sáng bầu trời đêm đầy sao.
Phía sau ngọn núi cao nhất của Ngũ Uẩn Tông, những bóng người chen chúc nhau đều đi ra, bọn họ nhìn lên bầu trời trong mắt lộ vẻ rung động.
Dãy núi Thương đen như sắt, như một vùng biển ầm ầm dậy sóng, to lớn hùng vĩ. Giữa núi và núi có rất nhiều đệ tử của Ngũ Uẩn Tông ngự kiếm dừng lại trong không trung, họ không dám tin vào mắt mình.
Dường như khắp nơi đều không còn ồn ào náo động hay hào nhoáng, đêm khuya tĩnh mịch tương trợ lẫn nhau với ánh trăng dịu dàng, yên lặng như tơ.