"Mu mu!" Đại Hắc Ngưu trịnh trọng đáp.
"Lão Ngưu, mau làm việc đi!" Trần Tầm cười nói: "Chúng ta còn phải tu luyện pháp thuật nữa đấy."
“Ọ òooo!” Hai mắt Đại Hắc Ngưu sáng lên, nó đã chờ mong Thuật hỏa cầu từ rất lâu rồi, đó là thứ mà người nghệ nhân tạp kỹ nào cũng biết.
Bọn hắn bắt đầu bồi dưỡng linh dược mỗi ngày, tu luyện pháp thuật và rèn khí quyết, khi đói bụng khát nước thì đi vào trong sơn mạch săn thú, cứ như vậy, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái.
Hơn nửa năm sau, bầu không khí trong sơn động trở nên căng thẳng, thần hồn nát thần tính.
"Tây Môn Hắc Ngưu, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn mà ngươi đã tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng thứ tư rồi, xem ra hôm nay ta không thể giữ được ngươi!"
Sắc mặt Trần Tầm lạnh lùng, bàn tay và ngón tay không ngừng va chạm, pháp lực trong cơ thể hắn theo đó bắt đầu khởi động: "Xem Thuật ngự vật của ta đây!"
"Ọ òooo!"
Vẻ mặt Đại Hắc Ngưu cảnh giác, khối đá phía sau lưng nó đột nhiên chuyển động, đúng là hắn muốn đánh lén nó: "Ó ọ ọ!"
Nó đứng thẳng bằng hai chân, hai mắt đột nhiên mở ra, ngưu chưởng nương theo pháp lực, tung ra một đạo tiểu hỏa cầu đánh thẳng hòn đá.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Toàn bộ sơn động đều kèm theo một cỗ khí tức nóng bức, nhìn hòn đá nhỏ bị hóa thành tro bụi, Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, chỉ có vậy à.
"Lực Bạt Sơn Hà Cái Thế!!”
"Mu~~!"
Đại Hắc Ngưu vang lên tiếng kêu sợ hãi, Trần Tầm cười ha ha rồi giơ Đại Hắc Ngưu qua đỉnh đầu, chiêu này trăm lần đều không thành công.
Chơi đùa một hồi, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi dưới đất, ánh mắt chói lóa như muốn bay lên trời vì cuối cùng thì trên người nó cũng đã có pháp thuật rồi.
Chẳng qua, Đại Hắc Ngưu như vậy ngược lại khiến Trần Tầm ngạc nhiên và sợ hãi, mấy năm nay bọn hắn ở đại hội Thăng Tiên nên đều hiểu rõ một điều, dù có là linh thú cũng sẽ không thể giống như con người.
Cho dù là nhân tộc công pháp hay là pháp thuật, linh thú đều không thể tu luyện được, thế nhưng Đại Hắc Ngưu lại có thể làm tất cả, có thể nói nó đã hoàn toàn vượt qua linh thú thông thường.
Nhưng, mặc kệ Đại Hắc Ngưu là thú gì thì nó vĩnh viễn vẫn là người nhà của mình, Trần Tầm cười ấm áp, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu còn đang gầm gừ.
…
Lại là một năm đại hội Thăng Tiên được tổ chức, Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đến, bọn hắn cô độc đi về phía trước, trong mắt vô cùng bình tĩnh.
Không ít tán tu nhìn bọn hắn một cái xong đều yên lặng lắc đầu, đây chính là người bi thảm nhất giới Tu Tiên giới, không có thiên phú còn không phát hiện ra, cuối cùng chỉ có thể tọa hóa ở nơi hoang vu bên ngoài.
Nhưng mà bọn hắn ngược lại không còn vẻ giễu cợt như trước nữa, người như vậy thực sự khiến người khác không nhịn được phải bội phục, hệt như miêu tả của đa số người vậy.
Một số tên giảo hoạt cũng hơi nheo mắt lại, bọn họ kém hơn hẳn so với người này, nếu như người này không đến thì trong lòng bọn họ ngược lại sẽ có chút trống trải.
Trần Tầm chưa bao giờ ở trong phạm vi giết người đoạt bảo của bọn họ, hắn quá nghèo, lại có lòng cầu tiên thuần túy nhất, giống như một kẻ ngốc vậy.
Trong cốc, bên trong lầu các của Tông Môn.
Sắc mặt Trần Tầm đã không còn bình tĩnh nữa mà đang bi thảm hét lớn: "Tiền bối, thêm một chút nữa đi, ta sống nửa đời người mới nhặt được được một gốc cây như vậy đấy!"
Lão giả kia khẽ nhíu mày nhìn Bách Niên Thần Hội thảo, trong lòng cũng đang do dự.
“Tiền bối, ngươi xem tỉ lệ của gốc linh dược trăm năm này đi, xem thử phẩm chất của nó nữa, một chút dược tính cũng không mất đó, ta vừa nhặt được đã đưa tới đây rồi.”
Trong mắt Trần Tầm cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt vui mừng: "Chỉ cần thêm một chút nữa thì nó sẽ là của ngài rồi.”
“Vậy thêm mười khối nữa, dược tính quả thật không tệ.”
“Được.”
Sắc mặt Trần Tầm lập tức trở nên trầm tĩnh, tuyệt đối không có ý được voi đòi tiên, lão giả nhìn mặt Trần Tầm biến sắc thì sắc mắt hơi thay đổi, người này vừa diễn trò trước mặt lão.
“Tiền bối, ta muốn mua thêm mấy hộp thuốc, Lão Ngưu nhà ta rất thích.”
Trần Tầm nhếch môi nhận một trăm hai mươi khối linh thạch: "Nếu nhặt được thêm gì nữa ta có thể đưa tới cho ngài.”
“Ha ha, năm khối linh thạch hạ phẩm, tự mình đi lấy đi.”
Lão giả lắc đầu mỉm cười, nhìn thoáng qua Đại Hắc Ngưu ngoài lầu các, làm gì có loại may mắn ngày nào cũng hái được linh dược trăm năm chứ.
Dưới biểu tình kinh ngạc của lão giả, Trần Tầm một lúc mua luôn ba mươi hộp thuốc rồi bỏ vào túi treo phía hai bên của Đại Hắc Ngưu, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
“Thật là tiểu tử chưa từng trải sự đời.”