Hơn chục tên sơn tặc nhảy lên không trung, ánh mắt hiện lên vẻ khát máu, giết người chính là một chuyện rất sung sướng, nhất là khi được nghe tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng của con mồi.
Nhưng người dắt trâu kia dường như vẫn chưa phản ứng lại mà cứ đi về phía trước.
Đám sơn tặc thấy vậy lại càng hưng phấn, đúng là một tên ngu xuẩn.
Đột nhiên, trên không trung xảy ra một biến hóa kinh hoàng, từng luồng gió mạnh thổi qua, vô số tảng đá lấy người và trâu làm trung tâm rồi phóng lên trời như tên bắn.
Tốc độ của chúng vô cùng nhanh và dữ dội, thậm chí vượt xa tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
"A!!!"
Từng tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp khu rừng khiến vô số loài chim trong rừng hoảng sợ.
Hơn chục tên thổ phỉ cạn kiệt sức lực và ngã quỵ trên mặt đất, đầu chúng đã bị một đống đá đâm thủng thành những lỗ hổng thật lớn, máu tươi theo đó không ngừng chảy xuống mặt đất.
"Ọ ò."
Đại Hắc Ngưu khẽ kêu lên một tiếng, một ngọn lửa bốc lên, xương cốt của hơn chục tên sơn tặc đã không còn thế nhưng cỏ cây xung quanh lại không hề bị thiêu đốt.
Một người một trâu không thèm bận tâm và tiếp tục đi về phía trước, thậm chí bọn hắn còn chưa từng giật mình hoảng sợ dù chỉ một chút.
"Lão Ngưu, cuộc sống này đúng là càng ngày càng bất ổn."
Trần Tầm nói một cách bình tĩnh và nhìn thẳng về phía trước.
"Ở núi Ninh Vân này tốt xấu gì cũng lẫn lộn, chúng ta phải mau rời đi thôi."
"Ọ ò!"
Đại Hắc Ngưu đáp lại thật trịnh trọng, ánh mắt nó thậm chí còn có một chút sát khí, năm năm qua bọn hắn đã trải qua nhiều chuyện, cũng chứng kiến nhiều chuyện.
Thế giới này dường như chưa bao giờ tốt đẹp như bọn hắn tưởng...
Có người tị nạn còn đói đến mức ăn tươi nuốt sống đồng loại, có người di cư cùng gia tộc, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một chi*, sau đó người nọ cũng bị sơn tặc giết chết.
(*chi: một họ phân ra thành nhiều chi.)
Có người muốn gặp các vị thần, cuối cùng lại chết trong miệng yêu thú, có người mang ác ý, lấy oán báo ơn, cuối cùng cũng bị đánh chết một cách tàn nhẫn.
Sau khi trải qua đủ thứ chuyện, cuối cùng trong mắt Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng chỉ còn lại sự lạnh nhạt.
"Đó chỉ là một đám người qua đường vô danh mà thôi."
Trần Tầm cười nhẹ.
"Lão Ngưu, đừng để bọn họ ảnh hưởng đến tâm trạng, thế giới của chúng ta còn rất rộng lớn mà."
"Mu..." Đại Hắc Ngưu kêu lên rồi há miệng cười với Trần Tầm.
Một người một trâu lại tiếp tục đi về phía trước, mà năm năm qua, tất cả điểm trường sinh đều được cộng hết vào pháp lực, pháp lực trong cơ thể hắn đã trở nên siêu phàm, thậm chí còn sắp xuất hiện thay đổi nữa.
Bây giờ bọn hắn còn không dám phát huy hết pháp lực, bởi vì ngay cả Thuật ngự vật nho nhỏ ở trong tay bọn hắn thôi cũng đã vô cùng đáng sợ rồi. Phải nói là lấy đầu kẻ địch ở xa nghìn dặm cũng dễ như nhặt đồ trong túi mình mà thôi.
Đứng trên mặt đất, chỉ cần là thứ ở trong tầm nhìn thì ngay cả con chim nhỏ trên tầng trời thấp cũng có thể bị đánh rơi, mà thuật hỏa cầu lại càng đáng sợ hơn...
Hơn nữa, luyện ra đan dược còn có một ý nghĩa không thể nói rõ được, dù sao hắn vẫn cảm thấy hiệu lực của đan dược này mạnh hơn trước kia rất nhiều, dù sao bởi vì nó mà lò luyện đan của hắn đều bị nung đến mức hư hỏng.
Có điều, bởi vì bọn hắn hấp thụ một lượng lớn đan dược như vậy nên bây giờ đã đột phá Luyện Khí tầng thứ mười! Trọng Vũ đan và Ích khí đan đã không còn giúp bọn hắn tăng tiến tu vi được nữa.
Một tấm màng mỏng rất rõ ràng chặn ngang trong cơ thể họ, kết lại ở đan điền* giống như một bức tường thành bằng thép, dù thế nào cũng không thể đánh vào trong được.
(*đan điền: vùng dưới rốn.)
Hôm nay trời nắng như đổ lửa, tuy có gió bắc nhưng vẫn cảm thấy sức nóng rõ mồn một.
Đi vào sâu trong núi Ninh Vân, có một loại hương hoa không biết tên đang bay lượn trong không khí, bọn họ đi trên đường núi gập ghềnh và gặp một đoàn người đang xuống núi.
"Ồ."
Thiếu phụ đi phía trước dừng lại nhìn Trần Tầm hồi lâu.
"Hóa ra là ngươi à."
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngẩn ngơ, đây là ai nhỉ, bọn hắn đã từng chạm mặt khi nào chưa.
Ngay cả mọi người xung quanh thiếu phụ cũng đang nhìn nàng một cách khó hiểu, người này đội mũ trùm đầu như vậy mà ngươi cũng nhận ra được sao?
"Đã mười năm trôi qua rồi, không ngờ ngươi lại đến đây nữa."
Thiếu phụ đột nhiên nở nụ cười, trên người nàng có hương thơm thoang thoảng.
"Ta nhớ rất rõ cái mũ trùm đầu và con trâu của ngươi."
Trần Tầm nhíu mày, nụ cười này của nàng… hình như năm đó hắn đã dọa sợ một cô nương khá giống với thiếu phụ này.
Giọng nói của nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng không còn là thiếu nữ tràn đầy thanh xuân như ngày nào, ánh mắt nàng chững chạc và chứa rất nhiều câu chuyện.
"Ha ha, là ngươi hả."
Trần Tầm nhớ lại và hỏi.
"Bây giờ đại hội Thăng Tiên không phải đã bắt đầu rồi sao? Ngươi không bán linh dược nữa à?"
"Không bán nữa, ta không có nhiều tố chất để tu tiên nên chuẩn bị về nhà đây."
Thiếu phụ nở nụ cười, người đội mũ trùm đầu này vẫn buồn cười như vậy.
"Gia tộc đã chuẩn bị hôn sự cho ta rồi."
"Chúc mừng nhé, thật ra ta cũng có đọc qua về chuyện ma chay cưới hỏi đấy."
Trần Tầm nói một cách nghiêm túc, hắn còn chắp tay lại.
"Ta xem tướng mạo của cô nương đây, thấy được ngươi là người có phúc, sau này mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi."
"Vậy ta sẽ nhận lời tốt lành này của đạo hữu."
Thiếu phụ khẽ gật đầu, tha thiết nhìn thoáng về phía đại hội Thăng tiên.
"Ta cũng chúc các vị đạo hữu một đường đăng tiên vạn sự như ý."
“Đạo hữu, lên đường bình an.” Trần Tầm ôm lấy Đại Hắc Ngưu lùi lại, bước từng bước về phía sườn núi.
Thiếu phụ xoay người lại, nhìn thấy Trần Tầm thì nở nụ cười ngọt ngào như trước kia rồi dẫn mọi người rời đi.
Trần Tầm cũng tiếp tục lên đường, hai người đi về phía nhau rồi lướt qua sát người nhau, thế nhưng bọn họ lại hướng tới những tương lai khác nhau.
Hắn đột nhiên dừng chân và quay đầu lại nhìn đoàn người xuống núi, một trận gió núi thổi qua khiến một biển hoa dâng lên, nhìn mái tóc đen của thiếu phụ tung bay, Trần Tầm nở một nụ cười thản nhiên rồi xoay người rời đi.