Trần Tầm đang định vừa đi vừa hát trên đường nhưng thấy Đại Hắc Ngưu lại tỏ ý muốn rời đi, hắn ngay lập tức cau mày lại, ý gì đây?
Hắn đứng bên ven đường nhìn chằm chằm Đại Hắc Ngưu, vẻ mặt rất khó coi, nhịn một hồi lâu, cái mặt đen thui cũng nghẹn đỏ bừng lên, Trần Tâm nheo mắt lại, càng nhìn càng thấy lạ.
Hắn nhẹ nhàng bước tới, từng bước từng bước một lại gần Đại Hắc Ngưu đang đứng dưới tàng cây, một tay nhẹ nhàng xoa đầu nó nói: "Ta nghe nói… "
"Ọ òoo!!!" Đại Hắc Ngưu sắc mặt kinh hãi, nó kêu thảm thiết, phóng ra một quả rắm vang trời.