Tận mắt thấy quan thuế đánh dấu trong sổ, lòng hắn như trút được gánh nặng.
"Chỉ còn lại họ Tần..."
"Không biết gã còn tìm cách gây phiền phức nữa không?"
"Ta phải về nhà nhanh thôi, không Lan tỷ lại lo lắng."
Trần Tam Thạch vội vã chạy về.
Trước cửa nhà, Cố Tâm Lan đang bị mấy bà hàng xóm lôi kéo nói chuyện, toàn là khen ngợi trượng phu nàng giỏi giang.
Nào là biết chữ, biết kiếm tiền, lại còn đẹp trai.
Tóm lại, khi một người nam nhân có thể kiếm tiền, điểm xấu cũng thành điểm tốt.
"Tâm Lan, phải mau mau sinh cho Thạch ca nhà ngươi một đứa con trai đi!"
"Chuyện này không cần chúng ta lo, mông Tâm Lan to thế kia, nhất định sẽ sinh con trai."
". . ."
Mấy bà hàng xóm mỗi người một câu, khiến Lan tỷ đỏ mặt.
"Tâm Lan, mau nhìn kìa, trượng phu ngươi về rồi."
"Thạch ca nhi!" Cố Tâm Lan nào còn tâm trí tán gẫu, chạy ra đón người.
"Tối nay ăn thịt thỏ." Trần Tam Thạch cười, giơ lên nửa con thỏ.
Cố Tâm Lan không thèm nhìn con thỏ, đưa tay sờ soạng khắp người hắn: "Thạch ca nhi, chàng không bị thương chứ? Ta nghe nói lợn rừng hung dữ lắm!"
Trần Tam Thạch ngẩn người: "Không sao, yên tâm đi."
"Thạch ca nhi, lần sau chàng đừng có chọc vào thứ nguy hiểm như thế nữa!"
Cố Tâm Lan thấy trượng phu không sao mới thở phào, rồi giúp hắn cầm đồ: "Đói không, ta đi nấu cơm."
Trần Tam Thạch nhìn bóng lưng Lan tỷ bận rộn, bỗng dâng lên cảm giác ấm áp.
Hắn ở thế giới này, cũng có một mái ấm.
Không lâu sau, mùi thơm của thức ăn từ nhà bếp đã phả vào mặt. Cái bụng đói meo của Trần Tam Thạch không ngừng kêu réo.
"Cốc cốc cốc —— "
Đang định ăn cơm thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Ai đấy?"
"Ta! Tần Hùng!"
Nghe thấy cái tên này, Cố Tâm Lan tái mặt, kéo tay áo Trần Tam Thạch, ra hiệu hắn đừng ra.
"Không sao, ta ra xem một chút."
Trần Tam Thạch giấu con dao làm bếp sau lưng, ra ngoài nghênh đón.
Hắn nghĩ họ Tần biết mình đã nộp thuế, hoặc là muốn tìm cớ gây sự hoặc là đến làm căng, nhưng tình hình thực tế có vẻ hoàn toàn ngược lại.
Chỉ thấy Tần Hùng mặt mày tươi cười, tay còn ôm một vò rượu rẻ tiền: "Ha ha ha ha, hiền đệ!"
Trần Tam Thạch nhíu mày: "Ngươi làm gì thế này?"
"Hiền đệ à, ta đến nhận lỗi với ngươi!"
Tần Hùng vừa nói vừa vỗ vai Trần Tam Thạch như vô tình, thực tế là âm thầm dùng sức, kết quả Trần Tam Thạch vẫn đứng im như tượng.
Quái lạ!
Thằng nhãi này lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy?
Hôm nay gã vừa về nhà, đã nghe nói tên thư sinh họ Trần một mình đánh chết một con lợn rừng.
Bây giờ là mùa thu, lợn rừng sinh con, rất hung dữ, trước đây đã có những thợ săn bị lợn rừng húc chết.
Có thể một mình giải quyết lợn rừng, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Nhưung tên này rõ ràng là một thư sinh yếu ớt!
Chẳng lẽ hắn trời sinh có sức mạnh, chỉ là đi nhầm đường, uổng phí tài năng?
Tóm lại, Tần Hùng quyết định từ bỏ ý định với Cố Tâm Lan.
Những năm nay gã có thể sống ung dung ở vùng này, một mình nuôi đệ đệ lớn lên, lại đưa vào võ quán tốt nhất, cũng không phải kẻ lỗ mãng như vẻ bề ngoài.
Ai có thể đắc tội, ai không nên chọc, gã rất rõ ràng.
Nếu mình thực sự đắc tội một thợ săn lợi hại, cả đời này cũng không dám lên núi nữa.
Nếu không, không chừng sẽ bị một mũi tên bắn xuyên tim từ phía sau lưng!
Về phần nữ nhân, đổi một nhà khác tìm là được! Trần Tam Thạch không dễ ức hiếp, nhưng vẫn còn người khác dễ ức hiếp.
"Hiền đệ! Trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, ở ngay trước mặt các hương thân, coi như xóa bỏ, thế nào?"
Tần Hùng cố tình nói lớn, thu hút cả những người hàng xóm đang nấu cơm trong nhà ra xem.
Gã nhìn đối phương nửa ngày không nói, đang nghĩ tên nhãi này không biết điều thì cuối cùng cũng nghe được câu trả lời vừa ý.
"Tần ca nói đùa rồi." Trần Tam Thạch nở nụ cười hiền lành: "Ta từ trước đến nay không thù dai, huống hồ giữa chúng ta lúc đầu cũng không có cái gọi là 'thù hận'."
"Hiền đệ quả nhiên rộng lượng, không hổ là người đọc sách." Tần Hùng hài lòng đặt vò rượu xuống: "Rượu coi như là bồi tội, ta không làm phiền hiền đệ nữa."
"Được, Tần ca đi thong thả."
Đóng cửa lại, Trần Tam Thạch nhìn cây cung treo trên tường.
Xóa bỏ?
Ta gặp nạn, ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn hại ta nhà tan cửa nát, bây giờ không dễ bắt nạt, liền muốn tùy tiện bỏ qua?
Trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!
Trên bàn cơm.
Lan tỷ vui vẻ, lần đầu tiên gắp cho mình hai miếng thịt thỏ.
Nộp đủ thuế, lại thoát khỏi ác bá, ai mà chẳng vui.
"Thạch ca nhi." Nàng nhìn nam nhân của mình với vẻ sùng bái: "Họ Tần chắc chắn là đã nghe nói bản lĩnh của chàng, không dám gây sự với chúng ta nữa, chàng thật lợi hại."
Ngay cả lợn rừng cũng có thể bắn chết, khó trách nàng ngày thường luôn cảm thấy Thạch ca nhi có sức mạnh phi thường!