Chương 46: [Dịch] Bắt Đầu Từ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Giao phong kịch liệt, Thần đao vô địch

Phiên bản dịch 5164 chữ

. . . .

Khắp thân thể Tô Thần đều có ánh sáng vàng kim lấp lóe, một quyền oanh ra đã bị khí kình cuồng bạo áp chế nhưng vẫn oanh về phía nắm tay huyết sắc.

Phanh!

Hai cỗ lực lượng va chạm nhau.

Tô Thần bị chấn lui về phía sau, còn Tần Hạo còn lại không có lui ra phía sau mấy bước.

“Thân thể của ngươi cường đại hơn nhưng còn khí kình, dù ngươi đột phá cũng chỉ là Tiên Thiên trung kỳ mà thôi.”

Vẻ mặt Tần Hạo càng trở nên dữ tợn.

Nâng nắm tay lên tiếp tục ra quyền.

Quyền phong đáng sợ ma sát với không khí tạo ra tiếng rít chói tai.

Giờ phút này Tô Thần muốn vận dụng Tế Vũ đao.

Hắn có Uẩn Đao Thuật, một đao xuất ra tuyệt đối có thể lấy mạng đối phương.

Thời điểm đang muốn vận dụng thì bỗng phát hiện khi thân thể bị khí kình của Tần Hạo va chạm thì Kim Cương Hỗn Nguyên Kình trong cơ thể lại tự động lưu chuyển, mơ hồ có dấu hiệu tăng lên.

Dấu hiệu sắp đột phá đến tầng thứ năm, có lẽ kiên trì thêm một lúc là có thể.

Tô Thần mừng thầm, lập tức từ bỏ ý tưởng vận dụng Uẩn Đao Thuật.

Tiếp tục dùng thân thể ngăn cản khí kình của đối phương trùng kích.

Khí kình của đối phương tiến vàothân thể làm cho huyết nhục hắn bắt đầu run rẩy, nhưng có Kim Cương Hỗn Nguyên Kình lưu chuyển, huyết nhục bắt đầu được rèn luyện.

Huyết nhục đang dần dần biến hóa, xuất hiện một ít điểm sáng ám kim, hơn nữa khí kình bên trong thân thể cũng đang có sự tăng trưởng.

Lúc này!

Tần Hạo cảm giác có điểm không thích hợp.

Qua một thời gian dài mà hắn còn không thể bắt lấy Tần Hạo, sắc mặt càng khó coi hơn.

Tuy rằng chính hắn đang đè đánh đối phương nhưng mà không thể đánh chết đối phương chính là một sự sỉ nhục.

Oanh!

Trong chớp mắt phân tâm này, Tô Thần tung một quyền đẩy Tần Hạo lui ra.

Hơn nữa chân hắn còn giẫm mạnh xuống nền, mượn lực mà bay vọt tới.

Vận chuyển toàn bộ khí kình trong cơ thể ngưng tụ đến trên hai cánh tay.

Song quyền đồng thời giống như hai khẩu pháo oanh về phía Tần Hạo.

Phanh! Phanh! Phanh!

Quyền kình mãnh liệt va chạm với không khí phát ra tiếng nổ vang.

Tần Hạo nâng nắm tay ngăn cản.

Nhưng mà sau khi ngăn trở một quyền thì nắm tay của Tô Thần giống như mưa to, không ngừng oanh kích.

Tần Hạo ngăn cản mà cảm thấy hai tay mình bắt đầu có cảm giác tê dại.

Hắn nhanh chóng vận chuyển chân khí khôi phục cánh tay, nhưng mà quyền kình dày đặc giống như trường thương tiếp tục hạ xuống.

Thân hình hắn bị những quyền liên tiếp của Tô Thần chấn lùi về sau.

Trong quá trình công kích, Tô Thần vẫn luôn chú ý khí kình lưu chuyển trong cơ thể Tần Hạo.

Đột nhiên!

Có một quyền hắn đột nhiên gia tăng lực đạo khiến cho khí kình Tần Hạo đang lưu chuyển bỗng đình trệ.

Trong khoảnh khắc này.

Nắm tay của Tô Thần đột nhiên gia tốc mang theo ánh sáng vàng kim thô bạo tấn công vào nơi mà khí kình đình trệ.

Hơn nữa còn gầm nhẹ một tiếng.

Tiếng gầm kinh thiên động địa, toàn bộ mật thất đều bị chấn đến run rẩy.

Màng tai Tần Hạo chấn động, đầu cũng bị tiếng gầm làm choáng váng.

Răng rắc!

A!

Cánh tay Tần Hạo đang ngăn cản nắm tay của Tô Thần bị đánh gãy, hắn phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.

Giờ phút này

Tiết lão vừa mới xử lý xong chuyện, chuẩn bị đi tới mật thất bảo hộ Tần Hạo nghe được động tĩnh.

Sắc mặt hắn đột biến, thân hình giống như quỷ mị lướt nhanh về phía mật thất.

Nhưng mà thời điểm hắn sắp tới núi giả, đột nhiên trước mặt hắn có thêm một bóng người.

Bóng người nhìn thấy Tiết lão liền rút đao chém ra.

Lưỡi đao lập lòe đao khí tựa như xé rách màn đêm xuất hiện trước mắt Tiết lão.

Sắc mặt Tiết lão đột biến.

Đối phương xuất đao quá nhanh, hơn nữa một đao này mang đến cho hắn cảm giác không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản.

Hắn chỉ nhìn thấy ánh đao, không còn nhìn thấy gì khác nữa.

Xuy!

Khi hắn hắn mở mắt to hơn để nhìn thì đối phương đã thu hồi trường đao.

Tiết lão thấy thế muốn ra tay, nhưng hắn tay mới vừa động.

Ánh mắt liền tối sầm, thân thể trực tiếp chia thành hai nửa, một lúc sau máu tươi từ hai nửa thân thể chảy xuôi ra.

Hắn có kết cục giống như Mạc Bắc Minh, bị Bạch Thiên Vũ dùng một đao chém thành hai nửa.

Thần đao vô địch Bạch Thiên Vũ.

Thần đao chi danh quả nhiên không bình thường.

Một đao liền giải quyết, căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng.

Lúc trước Tiết lão còn lời thề son sắt nói đao của Bạch Thiên Vũ không phá được phòng ngự của hắn.

Nhưng mà khi thật sự đối mặt vẫn chỉ là chuyện một đao thôi.

Chết có không nhắm mắt nha!

Nhìn thân thể Tiết lão, Bạch Thiên Vũ suy nghĩ.

Lúc trước hắn ra tay giết Mạc Bắc Minh hẳn là bị người ta điều tra qua vết đao.

Hiện tại giết chết tên này nhất định sẽ có người tra được do hắn ra tay.

Bạch Thiên Vũ giơ tay chộp lấy hai nửa thi thể mang ra ngoài hủy thi diệt tích.

Bên trong mật thất, thân thể Tần Hạo nện vào vách đá, hắn phun ra một ngụm máu, khí kình quanh thân vốn hùng hậu giời phút này đã bị đánh tan.

Trông dáng vẻ cực kỳ chật vật.

“Ngươi rốt cuộc là ai, ta chính là Tần gia Tần Hạo, giết ta ngươi nhất định sẽ chết.”

Hắn gầm nhẹ, trong lòng âm thầm mắng chửi.

Sao mà Tiết lão còn chưa tới.

Tô Thần nhìn Tần Hạo mà lòng tràn ngập sát ý, nếu đã động thủ, có thể giết Tần Hạo thì phải giết.

Thân hình chợt lóe, hắn tung một quyền về phía đầu đối phương.

Muốn đánh nát đầu Tần Hạo.

Bạn đang đọc [Dịch] Bắt Đầu Từ Lâu Chủ, Ta Có Một Đao Kinh Thiên Hạ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    137

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!