. . . .
“Được rồi, tiểu gia hỏa, Tần Thúy sơn cách nơi này rất xa, dựa theo lộ trình hiện tại của chúng ta chỉ sợ yêu cầu chạng vạng mới có thể đến.”
Liễu Vô Mi nói chuyện.
Tô Thần cũng không nói chuyện nữa mà đi theo phía sau Liễu Vô Mi.
Ra khỏi nhà hoang thì thấy có một chiếc xe ngựa dừng chờ sẵn.
Xa phu là một lão giả cầm thuốc lá hút, Tô Thần không nhìn ra cái gì nhưng lại cảm giác lão giả này có chút nguy hiểm.
E là lão giả có thực lực không bình thường.
Đi theo Liễu Vô Mi tiến vào xe ngựa.
Lão giả vung roi quất ngựa quất điều khiển xe chạy về hướng Tần Thúy sơn.
Một bên khác.
Bạch Thiên Vũ cũng ra khỏi thành, toàn lực đi hướng về Tần Thúy sơn.
Tô Thần rời đi từ mật đạo nên hắn theo không kịp, nhưng hắn biết địa điểm, chuẩn bị ở Tần Thúy sơn chờ sẵn.
Lúc này, trên quan đạo từ tái ngoại thông đến Khánh Thành.
Có một nữ tử thân mặc váy dài màu tím đi cùng một đại hán dáng người cường tráng, đang vung roi thúc ngựa chạy nhanh về hướng Khánh Thành.
Một thời gian trôi qua.
Có một quán trà lộ thiên xuất hiện ven quan đạo.
Hai người dừng chân tròng cương ngựa tròng lên cọc buộc ngựa, sau đó ngồi vào một cái bàn.
“Lão bản, cho chúng ta hai phần trà lạnh, thuận tiện cho chúng ta một bình nước đầy.”
Nam tử trung niên mở miệng nói.
“Tốt!”
Đầu tiên lão bản cho hai chén trà lạnh, rồi sau đó cầm ấm nước chuẩn bị rót.
Đúng lúc này có hai bóng người xuất hiện xa xa trên quan đạo.
Hai bóng người mặc đồ đen, có đeo mặt nạ, trong tay cầm trường đao.
Trong nháy mắt bóng dáng hai người nhanh chóng tới gần quán trà, ánh mắt nhìn về phía váy tím nữ tử cùng đại hán trung niên.
Nữ tử đang chuẩn bị uống trà cùng đại hán biến sắc.
“Tiểu thư, xem ra là tới tìm chúng ta!”
Đại hán mở miệng nói.
Lúc này những người khác trong quán trà nhanh chóng ròi khỏi.
Sợ bị vạ lây.
Lúc đại hán nói chuyện đã đứng lên đi đến trước mặt hai người áo đen, ánh mắt lãnh lệ:
“Không nghĩ tới còn chưa tiến đến Khánh Thành mà đã có người vội vã tìm cái chết, đưa các ngươi lên đường trước!”
Bá!
Thời điểm hắn nói chuyện thì hai người áo đen đã động thủ trước.
Trường đao trong tay nháy mắt chém tới, đao mang vô cùng tấn mãnh làm người ta khó có thể bắt giữ phóng ra.
Tuy rằng ánh đao rất nhanh nhưng mà thân hình cường tráng của đại hán càng nhanh hơn.
Khoảnh khắc ánh đao rơi xuống.
Thân hình của hắn giống như quỷ mị lướt qua.
Rồi sau đó tung một quyền thô bạo, quyền cương bao bọc nắm tay hắn ma sát với không khí phát ra tiếng gào thét.
Quyền thế hung mãnh tuyệt luân.
Hai người ra tay chém trúng tàn ảnh, thân hình xoay chuyển chém đao về phía nắm tay của đại hán.
Đao cương cuồng bạo từ trường đao bộc phát ra va chạm với nắm tay của đại hán.
Một cỗ khí kình bùng nổ từ vị trí va chạm ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai.
Ba bóng người tức khắc tách ra.
Hai bên rơi vào thế giằng co.
“Mạc Bắc song đao khách! Chúng ta không có thù oán!”
Đại hán trầm giọng nói.
Một kích giao thủ hắn cũng đã biết đối phương là ai.
“Nhận tiền tài của người, thay người tiêu tai, chúng ta thu tiền tự nhiên phải làm việc!”
“Tử Đàn Cung, Kim Cương Thiết Tí Đỗ Phi Võ, chúng ta cũng rất muốn trông thấy uy lực thiết quyền của ngươi.”
Hai người lại vọt về phía đại hán lần nữa, đao trong tay nháy mắt bạo khởi xé rách không khí, đao mang mãnh liệt bắn ra.
“Kim Cương Thiết Tí!”
Đại hán khẽ quát một tiếng, trên cánh tay bắt đầu có từng luồng sáng kim sắc lưu chuyển, cánh tay giống như biến thành vàng.
Đang! Đang!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, tiếng kim loại va chạm truyền ra.
Ánh đao mưa rền gió dữ và ánh sáng vàng kim không ngừng xuất kích ngăn chặn lẫn nhau.
Thời điểm ba người giao thủ, nữ tử váy tím bỗng nhíu mày.
Lần này nàng tới Kim Phong Tế Vũ Lâu Khánh Thành để điều tra nguyên nhân cái chết của Tô Mộng Bạch.
Kim Phong Tế Vũ Lâu đối với Tử Đàn Cung mà nói cũng không tính là gì, nhưng mà đối với Mộc gia nàng mà nói có tác dụng rất quan trọng.
Không chỉ trợ giúp Mộc gia thu thập tình huống mà còn chi viện tiền tài cho Mộc gia.
Ý của lão tổ là Kim Phong Tế Vũ Lâu phải nằm trong sự khống chế của Mộc gia!
Nhưng mà không nghĩ tới còn chưa tới Khánh Thành đã có người ra tay với các nàng.
“Là người bên Khánh Thành hay là người bên trong Tử Đàn Cung đây!”
Mộc Thanh Tuyết suy nghĩ.
Tử Đàn Cung rất lớn, phe phái cũng rất nhiều, tranh đấu với nhau là chuyện thường xuyên diễn ra.
Ánh mắt gắt nàng nhìn chằm chằm ba người đang chiến đấu.
Xem tình hình chiến đấu thì Mạc Bắc song đao khách liên thủ tạm thời ngăn cản được Đỗ Phi Võ, nhưng qua một thời gian dài.
Mạc Bắc song đao khách chắc chắn sẽ rơi vào thế hạ phong.
Tư! Tư!
Đúng lúc này có hai tiếng ngựa hí vang lên.
Ánh mắt nàng chuyển về hướng âm thanh truyền tới.
Hai con ngựa té ngã trên mặt đất, khóe miệng bên trong phun bọt, trông dáng vẻ là trúng độc, hơn nữa không thể cứu.
“Tìm chết!”