CHƯƠNG 100: LUỒNG KHÍ XOÁY
Năm ngày!
Tiêu tốn chỉnh chỉnh năm ngày, cả người Lục Ly gầy sọm đi, cuối cùng cũng đã hoàn thành bước đầu tiên, mở rộng giao điểm hai dải kinh mạch đến to bằng nắm tay.
Hắn ngủ một giấc, ngày thứ hai bắt đầu xung kích bước thứ hai, cũng là bước quan trọng nhất, ngưng tụ khí xoáy.
Nguyên lý bước thứ hai rất đơn giản, chính là lợi dụng Huyền lực ngưng kết ra một luồng khí xoáy trong không gian vừa mở rộng, một khi luồng khí xoáy ngưng kết thành công, Thần Hải liền ổn định, cũng đồng nghĩa với đột phá Thần Hải Cảnh.
Lục Ly triệu tập Huyền lực du tẩu thành hình Âm Dương Bát Quái ở giao điểm, Huyền lực càng lúc càng nhiều, lần nữa đè ép kinh mạch, từng tia đau đớn truyền đến, Lục Ly chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Bởi vì ngưng tụ xoáy khí cần thời gian rất lâu, nếu không có đan dược cao cấp phụ trợ, ít nhất hắn phải khống chế Huyền lực vận chuyển khoảng một canh giờ, để cho Huyền lực chủ động ngưng kết thành khí xoáy.
Huyền lực càng lúc càng nhiều, thống khổ càng lúc càng lớn, lưng Lục Ly lần nữa ướt đẫm, trên trán cũng mồ hôi như mưa, cả người đều run rẩy.
Miệng cắn gắt gao đoạn gỗ, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, cố quên đi hết thảy thống khổ.
Ngưng kết luồng khí xoáy này không thể ngừng, hơn nữa còn cần triệu tập càng ngày càng nhiều Huyền lực tiến vào, bởi thế thống khổ sẽ không ngừng, mà còn càng lúc càng thống khổ
Trong người truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, điều này thật ra không tính là gì, phỏng chừng rất nhiều người đều có thể kháng cự. Vấn đề là thống khổ sẽ ảnh hưởng thần kinh, sẽ khiến người không cách nào chuyên tâm, mất đi tự chủ đối với thân thể.
Nhưng trong quá trình ngưng tụ xoáy khí ngươi nhất định phải gắng gượng chịu đựng, thời thời khắc khắc khống chế Huyền lực, không được có chút nào sai lầm, còn phải duy trì như vậy trọn một canh giờ.
Một khi xảy ra nửa điểm vấn đề, công sức trước đó sẽ đổ sông đổ biển, thậm chí dẫn đến Huyền lực nhiễu loạn, bạo thể mà chết.
Tê tê
Duy trì được chừng hai nén hương, Lục Ly bởi vì chịu đựng hết nổi mà ngừng lại, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, nhả ra khúc gỗ trong miệng lúc này đã bị cắn ra hai hàng dấu răng, nằm rạp trên đất, thở dốc hổn hển.
Cửa phòng vô thanh vô tức mở ra, Lục Linh xuyên qua khe cửa nhìn Lục Ly một cái, trong mắt chớp qua một tia đau lòng, nhưng nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi lại khép cửa rời đi.
Ngưng tụ Thần Hải chỉ là cửa ải đầu tiên trên con đường trở thành võ giả, nếu ngay cả cửa ải này Lục Ly đều bước không qua, ngày sau làm sao có thể có được thành tựu gì?
Lục Linh không tin em trai mình sẽ vô năng đến vậy, con cái Lục gia nếu chỉ là Thần Hải Cảnh đều không vượt qua được, vậy làm sao xứng với uy danh Lục gia.
Lục Ly không phải vô năng, chỉ là đau đớn kịch liệt này quả thực khiến người khó mà chịu đựng, hệt như có người đang dùng đao cắt xẻo thịt hắn vậy. Trong tình cảnh như thế, hắn có thể kiên trì thời gian hai nén hương khiến Huyền lực không nhiễu loạn, đã tính là đáng quý, người bình thường sợ rằng một nén hương đều kiên trì không được.
Lục Ly nghỉ ngơi nửa ngày lại tiếp tục xung kích, chẳng qua kết quả không có gì bất ngờ, hắn vẫn chỉ kiên trì được hai nén hương, sau đó bởi vì không nhịn được đau đớn, không cách nào khống chế Huyền lực, mọi thứ biến thành công cốc.
Lần thứ ba cũng chỉ được hai nén hương, lần thứ tư, lần thứ năm, lần thứ sáu...
Lục Ly liên tiếp thất bại, lúc này hắn rốt cục đã hiểu lời Thái trưởng lão từng nói, cũng hiểu vì sao trong bộ lạc võ giả Huyền Vũ cảnh nhiều như vậy, nhưng võ giả Thần Hải Cảnh lại chẳng mấy người.
Không có tài nguyên từ đại gia tộc, không có đan dược linh thảo, muốn ngưng tụ Thần Hải quả thật quá khó khăn.
Nếu lúc này Liễu gia cung cấp đan dược linh thảo cho Lục Ly, giúp hắn tránh khỏi thống khổ trong lúc ngưng tụ Thần Hải, tốc độ ngưng tụ tuyệt đối sẽ được gia tăng, luồng khí xoáy cũng trở nên càng dễ ổn định ngưng kết, thành công đột phá Thần Hải Cảnh.
Không thể gia nhập Ngoại đường hay Nội đường bất cứ gia tộc nào, hắn còn phải đi Trung Châu, phải cầu viện cường giả Lục gia nghĩ cách cứu cha mẹ. Một khi gia nhập Ngoại đường hay Nội đường gia tộc nào đó, hắn liền mất đi tự do, những gia tộc kia tuyệt đối không cho phép hắn rời khỏi Bắc Mạc.
Bởi thế hắn không thể trông đợi gì từ Liễu gia, không thể trông đợi đan dược linh thảo, chỉ có thể dựa vào chính mình đi ngưng tụ Thần Hải.
- Phải nghĩ cách ngăn ngừa thống khổ, bằng không ta không thể nào ngưng tụ được Thần Hải!
Thống khổ trong cơ thể sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, một khi chú ý lực loạn, Huyền lực sẽ mất đi khống chế, khả năng ngưng tụ Thần Hải gần như là con số không.
Làm sao để giảm bớt thống khổ đây?
Chỉ có đan dược!
Nghĩ tới đó, nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, trên người hắn còn có hai viên đan dược, đó là đan dược chữa thương hết sức bình thường, lần trước lúc đánh giết Thiết Thứ Lang ở Hàn Vân hạp cốc Hồng lão từng cho hắn.
Đan dược chữa thương chỉ có thể chữa thương, tác dụng giảm bớt thống khổ rất nhỏ, nhưng điểm then chốt là hắn có được răng thú thần kỳ, chiếc răng thú này có thể giúp cho dược hiệu đề thăng vô hạn, nói không chừng có thể khiến hắn bớt phần thống khổ.
Hắn đứng lên tìm đan dược chữa thương, đầu tiên là ngậm ở trong miệng không nuốt vào, sau đó khoanh chân nhập định, bắt đầu triệu tập Huyền lực ngưng kết luồng khí xoáy.
Đan dược vào miệng liền tan, từng chút từng chút chảy vào trong thân thể, cùng lúc Lục Ly bắt đầu điều tập vô số Huyền lực đánh sâu vào.
Lúc trong người Lục Ly truyền đến đau đớn, đan dược đã hòa tan hết, một nén hương sau, răng thú nơi ngực hắn phát sáng, lấp la lấp lánh.
- Cái này…
Lúc răng thú lóe sáng, Lục Ly cảm giác được trong thân thể bất giác xuất hiện một luồng năng lượng vô hình, du tẩu khắp kinh mạch. Khi luồng năng lượng vô hình này đến giao điểm mạch Nhâm và mạch Xung, thống khổ bỗng chợt biến mất vô tung vô ảnh, chẳng hề còn lại gì.
- Được!
Thời khắc then chốt như thế, sao Lục Ly dám phân tâm, hắn lập tức điên cuồng triệu tập Huyền lực, ngưng tụ xoáy khí.