CHƯƠNG 80: KHÔNG MUỐN NGƯỜI SỐNG
Hồng Nham Sơn rất lớn rất dốc, nhưng đối với Lục Ly mà nói hoàn toàn không thành vấn đề, hắn chỉ hao tốn nửa canh giờ đã tới đỉnh núi.
- Éc......
Sau khi lên núi con mắt Lục Ly lóe sáng, bởi vì khắp nơi trên đỉnh núi đều là tổ Hồng Lân Ưng, bên trong những tổ chim cự đại kia có rất nhiều trứng lớn.
- Một quả trứng Hồng Lân Ưng giá năm trăm điểm cống hiến, nơi đây có khoảng mấy trăm quả, nếu như mang được toàn bộ trở về mà nói, thì đây chính là vài chục vạn điểm cống hiến.
Lục Ly phấn khởi không gì sánh được, điểm cống hiến vô cùng quý giá, đó chính là huyền khí, chính lẽ Luyện Huyết Đan, là huyền kỹ cao cấp. Trước mắt không phải trứng Hồng Lân Ưng, mà là từng viên Luyện Huyết Đan, từng thanh huyền khí.
- Mang về như nào đây?
Có Tiểu Bạch trấn áp, gần ngàn con Hồng Lân Ưng trên đỉnh núi không dám động, có thể ung dung lấy được tất cả trứng, nhưng vấn đề là Lục Ly không cầm được nhiều như vậy.
Những quả trứng này quá lớn, mà Lục Ly lại chỉ mang mấy cái bao bố tới, xem tình huống chỉ có thể lấy được mười mấy quả, nhiều hơn nữa liền không có biện pháp.
- Lấy trước rồi nói sau.
Lục Ly suy nghĩ một chút liền ra lệnh cho Tiểu Bạch:
- Khiến tất cả Hồng Lân Ưng bay khỏi đỉnh núi đi.
Muốn cướp trứng Hồng Lân Ưng, không nên lấy trước mặt chúng? Ngộ nhỡ Hồng Lân Ưng bạo động thì sao?
- Xích xích...
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên thật cao hét to mấy tiếng, toàn bộ Hồng Lân Ưng gào thét bay đi bốn phía, hạ xuống phía dưới núi, một con cũng không ngoại lệ.
- Tiểu Bạch, làm tốt lắm!
Lục Ly nhếch miệng cười một tiếng, lấy ra bao bố bắt đầu nhặt trứng Hồng Lân Ưng, không ra ngoài dự liệu của hắn, hắn chỉ có thể lấy mười lăm quả, nhiều hơn nữa liền không mang được.
Bởi vì đeo nhiều trứng như vậy nên hành động của hắn trở nên bất tiện, ai biết vỏ những quả trứng này có cứng hay không? Ngộ nhỡ xóc một cái vỡ ra thì sao?
- Hoàn thành nhiệm vụ, có thể đổi được bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến, như vậy cũng đủ dùng rồi.
Lục Ly thở dài, mặc dù lần này trải qua rất nhiều khổ nạn, mấy lần suýt bị người ta đánh giết, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi lấy được trứng Hồng Lân Ưng.
Lấy được trứng cũng chưa phải là an toàn, hắn còn phải nghĩ biện pháp trở về. Đường tới đã nguy hiểm như thế rồi, nhất định đường trở về sẽ càng thêm hung hiểm, Triệu Duệ không có khả năng để hắn thuận lợi trở về thành.
Lục Ly đứng vững vàng trên đỉnh núi nhìn ra xa mấy lần, chuẩn bị xuống núi tìm đường trở về Vũ Lăng thành. Ngay tại thời điểm hắn vừa mới xuống núi được mấy trượng, phía đông nam có vô số bóng đen bay nhanh mà đến, tốc độ những người đó thật nhanh, vừa rồi còn là từng điểm nhỏ, nhưng chỉ mấy hơi thở thời gian đã lướt qua mấy dặm, nhanh chóng tiến tới Hồng Nham Sơn.
- Là người nào? Là hướng tới chỗ ta hay là ngẫu nhiên đi ngang qua?
Lục Ly ẩn giấu ở sau tảng đá, mắt mở to không ngừng nhìn chằm chằm mấy chục người đang tới gần, trong lòng thấp thỏm bất an. Một nén nhang sau, hắn thấy rõ ràng chiến giáp người tới mặc, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm đến cực điểm.
Toàn bộ người tới mặc chiến giáp màu xanh, là người Triệu gia, kẻ thù tìm tới cửa.
- Hơn ba mươi người, có ba người là Thần Hải cảnh!
Lục Ly nắm Thiên Lân đao gân xanh nổi lên, hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng, bắp thịt toàn thân đều căng thẳng. Người Triệu gia nhắm thẳng hướng Hồng Nham Sơn mà đến, nhất định là tìm hắn trả thù, nếu làm không tốt nơi này chính là mồ chôn xương của hắn.
Trốn ư? Ba tên Thần Hải cảnh làm sao trốn? Tốc độ của hắn sao có thể so với Thần Hải cảnh?
Chiến ư? Nhiều người như vậy làm sao chiến? Nếu là một Thần Hải cảnh, hắn phóng thích thần kỹ huyết mạch cộng thêm Tiểu Bạch vấn đề không lớn, nhưng bây giờ có ba tên Thần Hải cảnh và mười mấy võ giả Huyền Vũ cảnh.
- Đến đây đi, muốn mạng của ta, vậy thì để mạng lại đổi là được!
Sau đó đám người kia chạy như điên mà đến, bao vây toàn bộ Hồng Nham Sơn lại, Lục Ly đã bất chấp tất cả rồi. Nếu không trốn thoát, thì cũng không còn gì để nói, chỉ có huyết chiến đến cùng.
Hắn đặt mấy cái bao bố đựng trứng ưng trên mặt đất, nói với Tiểu Bạch đang ở trên bả vai:
- Tiểu Bạch, ngươi ẩn nấp đi, ta bảo ngươi tấn công người nào lập tức tấn công người đó. Nếu như trận chiến này ta chết, thì ngươi tự chạy đi, đừng để người ta bắt được.
- Xích xích...
Tiểu Bạch rất có linh tính, kêu lên hai tiếng, trong mắt nhỏ xuất hiện một vòng lạnh lùng, trên người phát tán khí tức không hiểu, lông bờm ngắn ngủn dựng đứng, tựa như một con sư tử cường đại đang tức giận.
Đáng tiếc thân thể nó thật sự quá nhỏ, dưới ánh mắt của Lục Ly không chỉ không có nửa điểm đáng sợ, ngược lại có chút tức cười.
- Lục Ly!
Phía dưới vang lên một tiếng quát lên, Lục Ly ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tên Thần Hải cảnh trẻ tuổi đứng ở dưới chân núi quát khẽ:
- Ta biết ngươi đang ở trên núi, lăn xuống đây đi!
Người trẻ tuổi mặc chiến giáp màu xanh, trong tay cầm trường cung màu đen, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, uy phong lẫm lẫm, khí thế bất phàm. Bên cạnh hắn là một lão giả Thần Hải cảnh cùng tám võ giả Huyền Vũ cảnh, vây quanh hắn như chúng tinh củng nguyệt, Lục Ly suy nghĩ một chút liền đoán được thân phận của hắn.
Lục Ly quan sát chung quanh một cái, thấy toàn bộ võ giả đều vây quanh chân núi không có tấn công, hắn nhảy lên phía trên tảng đá, ánh mắt khóa chặt người trẻ tuổi nói:
- Ngươi chính là thiếu gia Triệu gia Triệu Duệ sao?
Người trẻ tuổi kiêu căng gật đầu nói:
- Không sai, chính là bổn thiếu gia! Tiểu tử ngươi trốn rất giỏi? Vậy mà Ba thúc cũng không thể chém giết ngươi? Hừ hừ, lần này ta xem ngươi có thể chạy lên trời được không.
Triệu Duệ không biết Ba Thúc đã bị Lục Ly chém chết, đêm hôm đó Ba Thúc không có trở về, hắn không dám đuổi theo, chỉ có thể đi vào đại bản doanh Triệu gia trong Hàn Vân Sơn.
Từ trong đại bản doanh Triệu gia, hắn triệu tập được mấy tên thám báo đi tìm Ba Thúc và Lục Ly. Thi thể Ba thúc đã bị Huyền Thú xé xác ăn rồi, cho nên thám báo cũng không tìm được, ngược lại phát hiện hành tung của Lục Ly. Sau khi biết được tin tức, Triệu Duệ lập tức dẫn người tới đây truy sát.