CHƯƠNG 82: LÃO CẨU, NGƯƠI BỊ LỪA RỒI
Lục Ly quát lớn tiếng che đậy tiếng kêu của Tiểu Bạch, hai con Hồng Lân Ưng trên đỉnh đầu Phác trưởng lão sợ hãi bay ra, nhường cho Lục Ly một con đường.
- Xuy...
Thiên Lân đao mang theo tiếng xé gió bén nhọn từ trên bổ xuống, ánh mắt Phác trưởng lão bắn ra một mảnh hàn quang, vẫn không có để ý như cũ. Lão quét ngang trường thương đánh bay mấy con chuột đá cùng hai con Hồng Lân Ưng ở gần, ánh mắt mới hướng đến Lục Ly.
Lục Ly từ trên cao nhảy xuống, tốc độ như hồng quang, lực lượng Thiên Lân đao lại càng đạt đến cực hạn.
Thế nhưng trong mắt Phác trưởng lão đều là trò cười, cảnh giới lão không tính là quá cao, chỉ có Thần Hải cảnh sơ kỳ. Nhưng Lục Ly không hiểu nửa điểm huyền kỹ, cứ như vậy bay thẳng đến chém xuống, thì lão có thể ung dung né tránh, sau đó chém giết Lục Ly trong nháy mắt.
Quả thật lão đã làm như vậy!
Trường thương của lão run lên quét ngang Thiên Lân đao, thân thể thì di chuyển sang bên phải. Lão chuẩn bị đánh vào mặt, một khi Thiên Lân đao bị đánh trúng mặt đao, Lục Ly rất khó nắm Thiên Lân đao trong tay, thế công suy kiệt, đợi chờ Lục Ly chính là công kích như gió bão mưa rào.
Lục Ly biết rõ tình huống, hắn biết kinh nghiệm chiến đấu, huyền kỹ, ý thức chiến đấu của mình không so được với những lão già lăn lộn trên mũi đao mấy chục năm này.
Cho nên thời điểm Phác trưởng lão vừa động cánh tay còn lại của hắn cũng giơ lên, một mũi tên màu đen bay về phía bên phải.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, muốn ép Phác trưởng lão liều mạng với hắn, hắn từ trên xuống dưới chiếm cứ ưu thế, có được lực lượng gần bốn vạn cân, hắn tự phụ lực lượng chỉ mạnh chứ không yếu hơn so với Phác trưởng lão!
- Tên nỏ?
Thân thể Phác trưởng lão vừa mới di động đã thấy một đạo hắc quang bắn tới, nếu như lão tiếp tục di động sang bên phải, theo như tốc độ mũi tên bắn ra nhất định sẽ bị đánh trúng, mặc dù lão mặc chiến giáp, nhưng nếu như không ngăn được thì sao?
Trong giây lát đó, Phác trưởng lão quyết định, thân thể lão hơi lui trở lại, quét ngang trường thương, hai tay nắm ở phía trên.
Nhìn như thế nào Lục Ly cũng chỉ có tu vi Huyền Vũ cảnh, nếu như đạt tới Thần Hải cảnh khẳng định đã sớm dương danh Vũ Lăng thành rồi, lão không có khả năng không biết. Huyền Vũ cảnh đỉnh phong chỉ có vạn cân chi lực, có gì phải sợ?
- Keng...
Thiên Lân đao hung hăng bổ lên phía trên trường thương, âm thanh kim loại chạm vào nhau nặng nề vang lên, tia lửa văng khắp nơi, lực lượng khủng bố truyền đến, thân thể Phác trưởng lão trầm xuống, tảng đá dưới chân cũng nứt ra tầng tầng lớp lớp, thân thể lão không vững lăn lộn xuống.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly khẽ quát một tiếng, hai chân đạp một bước trên mặt đất, lần nữa nổ bắn ra, phóng đến chỗ Phác trưởng lão đang lăn xuống, Thiên Lân đao tiếp tục bổ xuống đầu đối phương.
- Hưu!
Trong bao bố sau lưng Lục Ly có một con tiểu thú bắn ra, xông vào trong khe đá, đi theo Lục Ly hướng xuống núi.
Đi đến chỗ Phác trưởng lão vừa mới ổn định lại thân thể, thấy Lục Ly gầm gừ mà đến như một con cự thú, Thiên Lân đao sáng lên hàn quang chói mắt. Cổ tay lão hơi có chút tê dại, khí huyết bên trong thân thể quay cuồng, trong mắt đều là sự kinh nghi.
Lực lượng một đao vừa rồi của Lục Ly đã vượt quá tưởng tượng của lão, nếu như không phải lão chuyển toàn bộ lực lượng xuống tảng đá dưới đất, thân thể lăn lộn rời đi, có lẽ đầu của lão đã bị Lục Ly đập nát.
Tại sao Huyền Vũ cảnh có thể có được lực lượng cường đại như vậy?
Tạm thời Phác trưởng lão nghĩ không ra, lúc này cũng không có thời gian suy nghĩ rồi. Bởi vì đao của Lục Ly đã tới, hơn nữa cánh tay còn lại của hắn lại giơ lên, lộ ra một cái nỏ màu đen.
- Hừ!
Phác trưởng lão cũng không muốn để Lục Ly đè ép đánh, thân thể lão uốn éo trái phải, sợ bị mũi tên bắn trúng. Trường thương vặn vẹo, như một con rắn độc đâm về phía Lục Ly.
Dài một tấc, mạnh hơn một phần, lão muốn tìm cơ hội một thương đâm chết Lục Ly.
- Ha ha ha, lão cẩu, ngươi bị lừa rồi, Tiểu Bạch động thủ!
Lục Ly cười lớn, bên trong tảng đá phía dưới có một đạo bạch quang lấp lánh, tiếp theo Tiểu Bạch vọt ra, mở cái miệng nhỏ nhắn để lộ răng trắng, cắn về phía cổ chân Phác trưởng lão.
Lục Ly có hai biện pháp đánh bại võ giả Thần Hải cảnh, thứ nhất là phóng thích thần kỹ huyết mạch, thứ hai chính là dựa vào Tiểu Bạch đánh lén.
Hàm răng Tiểu Bạch vô cùng sắc bén, tốc độ lại nhanh. Nhưng nếu đánh chính diện mà nói, rất có thể bị chém giết, dù sao lực công kích của võ giả Thần Hải cảnh cũng rất khủng bố, Tiểu Bạch chỉ lớn như nắm tay, chắc chắn lực phòng ngự sẽ không quá mạnh.
Cho nên chỉ có thể dựa vào đánh lén, tất cả những gì Lục Ly vừa làm đều vì sáng tạo cơ hội cho Tiểu Bạch. Hắn hấp dẫn lực chú ý của Phác trưởng lão, Tiểu Bạch mới có cơ hội đánh lén.
Hắn đã làm rất tốt!
Phác trưởng lão một lòng muốn đâm chết hắn, căn bản không có chú ý tới Tiểu Bạch bên trong khe đá, xung quanh cũng có rất nhiều chuột đá, làm sao Phác trưởng lão có thể để ý một “Con chuột nhỏ” chứ?
- Ken két két!
Hai cái móng vuốt sắc nhỏ của Tiểu Bạch bắt được cổ chân Phác trưởng lão, mở cái miệng nhỏ nhắn gặm loạn một phen. Không có bất kỳ bất ngờ gì, chỉ mất thời gian một cái chớp mắt, cổ chân Phác trưởng lão chỉ còn lại xương trắng.
- A...
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế vang lên, Phác trưởng lão cúi đầu nhìn, thấy hơn phân nửa bắp chân bên phải của mình chỉ còn lại xương trắng, da thịt bên ngoài đều biến mất, hơn nữa tiểu thú kia vẫn còn đang điên cuồng gặm da thịt của lão ăn.
Phản ứng khi một người bị dã thú cắn xé là cái gì? Đương nhiên là muốn hất dã thú ra trước tiên.
Phác trưởng lão nhấc chân vung lên, nhưng cả bắp chân lão chỉ còn lại xương trắng, cái vung này khiến lão đau đến suýt chút nữa ngất đi, thân thể khó có thể giữ vững thăng bằng.
- Oanh!
Lão đặt mông quay cuồng trên mặt đất, bên kia Lục Ly đã đánh tới, hét lớn:
- Tiểu Bạch, rút lui!
Tiểu Bạch hóa thành một đạo bạch quang xông vào khe đá biến mất, Lục Ly cầm Thiên Lân đao hung hăng bổ xuống đầu Phác trưởng lão.