CHƯƠNG 88: TRỞ VỀ LÀ TỐT RỒI
Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, không chút nào khách khí, thân thể như lợi kiếm bắn thẳng mà ra, nhấc chân đạp bay người kia ra sau. Người này chỉ là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, căn bản không cách nào tránh né.
Hưu!
Lục Ly không dám dừng lại, Huyền lực vận chuyển, cả người lấy tốc độ nhanh nhất lao vút về phía cửa thành. Nơi này chỉ còn cách cửa thành chưa đến ba dặm, với tốc độ của hắn dùng nửa nén hương là đủ rồi.
Ô
Nơi xa mấy tiếng hét lớn vang lên, cách đó vài dặm có ba đạo thân ảnh băng băng mà tới, tốc độ còn nhanh hơn cả Lục Ly, rõ ràng là võ giả Thần Hải Cảnh.
- Ha ha, đã muộn!
Lục Ly cười lạnh một tiếng, cửa thành ở ngay trước mắt, Lục Ly đã có thể thấy được binh sĩ Liễu gia, người Triệu gia sao dám công kích hắn ở cửa thành?
Quả nhiên!
Lúc Lục Ly vọt tới cách ngoài thành một dặm, ba tên võ giả Thần Hải Cảnh phía xa xa thả chậm tốc độ, đám thám báo kia cũng không dám tiếp tục đuổi theo.
Đánh giết khách khanh Liễu gia ngay trước cửa Vũ Lăng thành, trừ phi Triệu gia muốn trở mặt với Liễu gia, bằng không còn chưa lớn gan đến vậy.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười dài một tiếng, tiến thẳng tới cửa thành, mấy tên võ giả Liễu gia ở cửa thành sớm đã bị tiếng hét lớn kinh động, nhìn thấy Lục Ly vọt tới liền rút ra chiến đao trong tay.
- Chư vị, đừng hiểu lầm, ta là khách khanh Liễu gia!
Lục Ly cầm ra lệnh bài thân phận vứt tới, một tên võ giả Liễu gia tiếp lấy nhìn vài lần mới khẽ gật đầu, một người khác liếc về nơi xa hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, mới rồi đã xảy ra chuyện gì?
- Hắc hắc!
Lục Ly quay đầu nhìn một cái, nhún vai nói:
- Không sao, ta chọc giận mấy con chó hoang Triệu gia, bọn hắn muốn cắn ta thôi. Ta chạy nhanh, bọn hắn thấy các ngươi liền không dám động thủ.
- Người Triệu gia?
Sắc mặt mấy tên binh sĩ chuyển lạnh, một người trong đó vỗ vỗ vai Lục Ly nói:
- Tiểu huynh đệ ngươi cứ vào thành trước, những người này chúng ta giúp ngươi ngăn lại, nơi đây là Vũ Lăng thành, không phải thành của Triệu gia.
- May mà ngồi xe ngựa, không thì phiền phức to!
Lục Ly một bên bôn tẩu trong thành, một bên âm thầm cảm khái, nếu không phải ngồi xe ngựa, phỏng chừng hắn đã sớm bị thám báo phát hiện. Triệu gia mai phục ba tên Thần Hải Cảnh, rất có thể hắn sẽ không vào được thành.
Một mặt cửa thành mai phục ba tên Thần Hải Cảnh, như vậy bốn cửa thành phải xuất động mười hai tên, chắc là Triệu gia đã hận hắn tận xương. Chẳng qua ngẫm lại lần này hắn chém giết hai tên trưởng lão Triệu gia, còn cả tên mặt sẹo, Triệu gia không giận mới lạ.
Nghĩ tới đây, Lục Ly bôn tẩu càng nhanh mấy phần, ánh mắt liếc nhìn bốn phía. Mặc dù khả năng Triệu gia động thủ trong thành sẽ rất thấp, nhưng vạn nhất bí quá hoá liều, cường hành muốn giết mình thì sao? Liễu gia sẽ vì một tên khách khanh như hắn mà trở mặt với Triệu gia ư?
Lục Ly cuồng chạy, vác theo mấy bao tải lớn như một cơn gió lướt nhanh trên phố. Dọa cho rất nhiều người đi đường hoảng loạn, chỉ thấy một đạo bóng đen lướt qua, sau đó Lục Ly đã biến mất ở trong đám đông phía xa.
Tiêu tốn chừng hai nén hương, Lục Ly vọt tới bên ngoài cửa tây Liễu gia, lúc nhìn thấy hộ vệ bên ngoài cửa hắn, hắn mới triệt để yên tâm.
Xem ra Triệu gia còn chưa có lá gan trở mặt với Liễu gia, hoặc là trong thành Triệu gia không bố trí nhân thủ. Lục Ly tiến thẳng vào Khách Đường Liễu gia, nhìn thấy Lục Linh đang ngồi lặng lẽ phơi nóng đọc sách trong sân viện nhà mình, trên mặt hắn hiện lên ý cười xán lạn, tròng mắt có chút mông lung.
Lần này ra ngoài không quá lâu, chưa đến mười ngày, nhưng Lục Ly lại cảm thấy như đã qua một đời. Một đường đều bị người truy sát, nhiều lần tưởng như sắp chết tới nơi, có thể còn sống nhìn thấy Lục Linh hắn cảm giác ông trời đã rất chiếu cố mình.
- Tỷ...
Hắn nghẹn ngào kêu lên một tiếng, Lục Linh đứng dậy, khóe miệng lộ ra một tia đau lòng, trùng trùng gật đầu nói:
- Trở về là tốt, trở về là tốt!
Lục Ly đi qua, thả xuống bao tải, vươn tay ôm chặt Lục Linh. Lục Linh cũng vòng tay ôm lấy Lục Ly, dù Lục Ly không nói gì, Lục Linh cũng biết hắn khẳng định đã gặp phải cực khổ và nguy hiểm vô cùng tận, nàng không cất tiếng mà chỉ nhè nhẹ vỗ vai Lục Ly, an ủi hắn.
Lát sau, Lục Ly ổn định cảm xúc, chỉ vào bao tải nói:
- Tỷ, ngươi nhìn xem, ta mang về bao nhiêu trứng ưng?
Lục Linh quét mắt nhìn mấy lượt, ánh mắt ngừng lại trên trường thương và trường kiếm trong bao tải, nàng tử tế nhìn vài lần rồi hỏi:
- Ngươi giết võ giả Thần Hải Cảnh?
Trường thương và trường kiếm này đều không phải Huyền khí cấp thấp, võ giả Huyền Vũ cảnh bình thường không tư cách đeo, Lục Linh cực kì thông minh liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra.
- Ừm!
Lục Ly có chút hưng phấn nói:
- Giết ba tên, hơn nữa tỷ tỷ, ta thịt luôn Địch Hỏa.
- Tốt!
Trên mặt Lục Linh hiện ra ý cười xán lạn, trong mắt đầy vẻ tự hào, nàng suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Cất giấu vũ khí đi, đừng cho người ngoài nhìn thấy.
Lục Ly mang binh khí vào cất đi, lại phóng ra Tiểu Bạch, ném vài thanh phế Huyền khí cho nó, lúc này mới kể lại cho Lục Linh chuyện dọc đường.
- Làm tốt lắm!
Lục Linh lặng lẽ nghe xong, tán dương nói:
- Đệ đệ ta trưởng thành, biết động não rồi. Sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chiến đấu không chỉ mỗi dựa vào chiến lực, mưu kế càng quan trọng. Chỉ cần vận dụng mưu kế thoả đáng, ngươi liền có thể lấy yếu thắng mạnh.
Dừng một lát, Lục Linh tiếp tục nói:
- Bảy ngàn năm trăm điểm cống hiến, đồ ăn cho Tiểu Bạch tạm thời đủ rồi. Ngươi không thể đi ra ngoài nữa, Liễu gia và Triệu gia đã thế như nước lửa, thực lực của ngươi còn cần đề cao, lúc này ra ngoài Triệu gia sẽ nghĩ hết mọi cách giết chết ngươi. Giờ ngươi đi bàn giao nhiệm vụ, thuận tiện xem xem có huyền kỹ thích hợp nào không, linh thảo và linh dược ngưng tụ Thần Hải thì ngươi đừng nghĩ, với chút điểm cống hiến ấy còn chưa đổi được đâu.
Lục Ly khẽ gật đầu, vác lên bao tải đi ra ngoài, Tiểu Bạch thấy Lục Ly muốn đi ra, “Sưu” một tiếng chui vào trong tay áo Lục Ly, Lục Ly đành chịu cười khổ một tiếng, mang theo Tiểu Bạch cùng đi ra ngoài.