CHƯƠNG 37: NGƯỜI GIẢ BỊ ĐỤNG (2)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Hắn là Trương Thần Hư?
Tôn Tùng ngoài ý muốn hỏi.
Trương Chính Đạo nằm dưới đất tâm thần bất định, Vương Khả quả nhiên đào hố cho mình, để mình giả mạo Trương Thần Hư? Quay đầu lại bị Trương Thần Hư truy sát, xui xẻo nhất định là mình mà thôi. Không được, ta không thể giả mạo nữa.
- Không sai, sư huynh của ta Trương Thần Hư, bị hắn đánh lén trọng thương, các ngươi đều nhìn thấy, không có mấy chục vạn cân linh thạch, khẳng định trị không hết tổn thương, bồi thường tiền, nhanh bảo hắn bồi thường tiền!
Vương Khả chỉ Trương Thần Hư quát.
Trương Chính Đạo vừa định bò lên giải thích, nghe Vương Khả nói mấy chục vạn cân linh thạch, thì lại duỗi hai tay hai chân, diễn càng thêm ra sức. Vừa rồi Vương Khả nói, một người một nửa, mấy chục vạn cân linh thạch? Ui má ơi, phải đi thanh lâu bao nhiêu năm mới hết đây?
- A u, ta sắp không chịu được rồi! Trương Thần Hư ta sắp chết ở trước sơn môn của Thiên Lang Tông! Phốc!
Trương Chính Đạo hạ quyết tâm, để chân khí nghịch hành làm mình nội thương, hung hăng phun ra một ngụm máu tươi. Cực kỳ thảm thiết.
- Ngươi xem một chút, sư huynh của ta bị thương thành bộ dạng như thế nào?
Vương Khả chỉ Trương Thần Hư la mắng.
- A ha ha ha ha, Vương Khả? Trương Chính Đạo? Còn có U Nguyệt công chúa trong kiệu hoa? Các ngươi giả danh lừa bịp, lại lừa gạt đến trước sơn môn của Thiên Lang Tông? Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều dễ lừa gạt như vậy sao?
Trương Thần Hư cười lạnh nói.
- U Nguyệt công chúa?
Các đệ tử Thiên Lang Tông nhíu mày.
- Đệ tử Thiên Lang Tông, các ngươi còn không bắt tặc tử kia? Tặc tử này mai phục chúng ta thì cũng thôi, còn dám vu khống chúng ta, mấy chục vạn cân linh thạch, cũng không đền bù được nhục nhã với chúng ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Phốc!
Trương Chính Đạo nghe vậy, lần thứ hai bức mình phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy chục vạn cân cũng không đủ? Lần này Vương Khả muốn lừa bịp bao nhiêu? Ta được một nửa nha, phun ngụm máu tính là gì?
- Thật không thể giả, giả không thật được, Vương Khả, hôm nay ngươi chết chắc!
Trương Thần Hư lạnh lùng nói.
Các đệ tử Thiên Lang Tông nhíu mày, nghi ngờ nhìn về phía Vương Khả.
- Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta sẽ là giả sao? Kim Ô Lệnh của chúng ta cũng là giả sao? Chúng ta ngàn dặm xa xôi đưa dâu đến Thiên Lang Tông, chẳng lẽ phải ở chỗ này để các ngươi nhục nhã?
Vương Khả giận dữ, ném ra ngoài một tấm Kim Ô Lệnh.
- Bành!
Kim Ô Lệnh rơi vào trong tay đám người Tôn Tùng, Tôn Tùng xem xét, lập tức xác định thật giả. Kim Ô Lệnh, tín vật của tông chủ Kim Ô Tông, gặp lệnh như gặp tông chủ. Nghe nói là Kim Ô Tông Chủ cho Trương Thần Hư, để thuận tiện hắn điều động đệ tử Kim Ô Tông.
Kim Ô Lệnh là bằng chứng, còn cần phân biệt ai thật ai giả sao?
- Thì ra là chư vị sư huynh của Kim Ô Tông, chớ trách, chớ trách, ta sẽ thẩm vấn tiểu tử kia ngay!
Tôn Tùng lập tức nhận lỗi.
Sắc mặt của Trương Thần Hư cứng đờ, Kim Ô Lệnh, đây là Kim Ô Lệnh mà mình giao cho Nhiếp Thiên Bá, hiện tại lại thành vật chứng của đám người Vương Khả?
- Tiểu tử, ngươi là ai? Dám ở trước sơn môn của Thiên Lang Tông ta hành hung, còn vu khống chư vị sư huynh đệ Kim Ô Tông, nếu ngươi không nói rõ ràng, thì đừng trách Thiên Lang Tông ta không khách khí!
Tôn Tùng trợn mắt nói.
- Tôn sư huynh, đại trận đã khóa chặt phương hướng của các ngươi, ai dám làm loạn, ta sẽ dẫn động trận pháp!
Nơi xa truyền đến thanh âm của đệ tử Thiên Lang Tông.
Mọi người cảm giác bị thứ gì đó khóa chặt, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Sắc mặt của Trương Thần Hư cứng đờ:
- Mắt các ngươi bị mù sao? Đám người này là lừa đảo, ta mới là Kim Ô Tông Trương Thần Hư!
- Ngươi là Trương Thần Hư?
Tôn Tùng chậm rãi đi đến trước mặt Trương Thần Hư.
- Không sai, ta mới là Trương Thần Hư, nằm trên đất là giả! Hắn tên Trương Chính Đạo, còn có người trong kiệu hoa, nhất định là U Nguyệt công chúa, các ngươi xem xét liền biết!
Trương Thần Hư trầm giọng nói.
- Ngươi bảo chúng ta nhấc khăn đội đầu của tân nương tử lên xem xét?
Tôn Tùng lạnh lẽo hỏi.
- Không sai, xốc khăn đội đầu lên, xem xét liền biết!
Trương Thần Hư tự tin nói.
Sắc mặt của Tôn Tùng cứng đờ, trở tay cho Trương Thần Hư một tát.
Ba!
Cái tát này đánh rất thanh thúy, thanh thúy đến Trương Thần Hư sửng sốt hồi lâu cũng không phản ứng kịp. Mẹ nó? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ta bị người đánh? Còn đánh mặt?
Trương Thần Hư đang muốn nổi giận.
- Tiểu tử thúi? Ngươi còn dám giả mạo Trương Thần Hư? Ngươi nghĩ rằng chúng ta đều ngốc sao? Hôm nay là ngày đại sư huynh đại hôn, ngươi lại dám mai phục tân nương, đả thương Trương Thần Hư sư huynh? Trương Thần Hư sư huynh bị ngươi trọng thương thành như vậy, ngươi còn dám vu khống hắn là giả. Giả mạo Trương Thần Hư sư huynh, ngươi nghĩ rằng chúng ta mù lòa hết sao? Còn nữa, hôm nay là đại hôn của sư huynh, ngươi lại bảo chúng ta đi nhấc khăn cô dâu, ngươi nghĩ chúng ta đều ngu xuẩn? Đó là tân nương, trừ tân lang, ai dám nhấc khăn đội đầu của nàng?
Tôn Tùng quát.
- Ngươi mới tìm chết, ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta? Từ nhỏ đến lớn, còn không có người dám đánh ta, ngươi lại dám!
Trương Thần Hư trừng mắt quát.
Oanh!
Một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, Trương Thần Hư giật mình, vội vàng ngẩng đầu:
- Thiên Lang Tông, Thiên Lôi Tru Ma Trận?
Oanh...
Thiên lôi bắn lên người Trương Thần Hư, mặc dù Trương Thần Hư có bạch phiến bảo hộ, cũng bị tạc đến quần áo rách tung toé, ngã nhào trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu tử, giả mạo Trương Thần Hư, còn muốn nhấc khăn đội đầu của cô dâu, nhục nhã Thiên Lang Tông ta và Kim Ô Tông, phá hư hai tiên tông thông gia, tự tìm cái chết!
Tôn Tùng quát.
Trương Thần Hư buồn bực phun ra một ngụm máu tươi, mẹ nó, ta giả mạo Trương Thần Hư? Ta là thật!
- Vương Khả? Trương Chính Đạo? Các ngươi muốn chết!
Trương Thần Hư bò dậy, muốn vồ giết về phía Vương Khả.
Oanh, oanh, oanh...
Liên tiếp mấy đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, cho dù là Trương Thần Hư cũng không tránh khỏi, chỉ thấy toàn thân của hắn cháy đen.
- Ta giết các ngươi!
Trong lôi đình, Trương Thần Hư còn gào thét.