CHƯƠNG 68: CÔNG PHÁP HỐ CON CHÁU (1)
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ngươi cho ta xem công pháp tà môn của ngươi rốt cuộc là dạng chân khí gì đi?
Trương Chính Đạo mong đợi nói.
- Ta đã nói là ta tu luyện Ly Hỏa Thần Công của Thiên Lang Tông!
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi nói thối lắm. Ta còn không biết Ly Hỏa Thần Công sao? Ta có thể giúp ngươi không ngừng xử lý nước độc, ngươi cho ta nhìn xem chút cũng không được sao? Ngươi cho ta xem chân khí đó có gì kỳ lạ đi!
Trương Chính Đạo kinh ngạc.
Trương Chính Đạo cũng là người có kiến thức rộng rãi, từng nhìn thấy bao nhiêu thần công, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy loại thần công nào kỳ lạ như của Vương Khả.
Trương Chính Đạo không rõ, thật ra Vương Khả cũng không hiểu 'trọc chân khí' của mình có gì đặc biệt.
- Ngươi không cần biết. Bây giờ không còn sớm, chúng ta ra ngoài trước đã!
Vương Khả lắc đầu.
Chờ sau này mình nghiên cứu trọc chân khí của mình sau!
- Không được! Vương Khả, lẽ nào sau này ngươi không nhau đánh với người khác à? Một khi đánh nhau, chắc chắn vẫn có thể lộ ra chân khí. So với để người khác nhìn thấy trước, còn không bằng để cho ta nhìn thử. Ta chỉ nhìn qua thôi. Ta rất tò mò. Ngươi dùng nhiều nước độc như vậy, lẽ nào đang luyện độc công siêu cấp?
Trương Chính Đạo không chịu buông tha.
Vương Khả nhíu mày.
- Nếu ngươi luyện độc công, sau này không cẩn thận độc chết ta thì sao? Ta nhất định phải xem. Cùng lắm thì hôm nay ta không tính tiền công!
Trương Chính Đạo kiên trì nói.
- Ngươi không lấy tiền? Vậy được, ta cho ngươi xem một lần!
Vương Khả khẽ gật đầu.
Trương Chính Đạo:
-... !
Đồ vắt cổ chày ra nước, vua keo kiệt, ngươi cố ý chờ ta ở đây à?
Nhưng nếu Vương Khả đã nhận lời, Trương Chính Đạo cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn hắn.
Vương Khả nhận lời, cũng là muốn để cho Trương Chính Đạo giúp mình thử xem uy lực của trọc chân khí thế nào! Dù sao hắn cũng là Kim Đan Cảnh, mình cũng có thể tham khảo được khả năng hắn chống đỡ chân khí chọc thế nào.
Vương Khả giơ tay phải ra, trọc chân khí tràn vào lòng bàn tay, lập tức hình thành một quả cầu chân khí màu vàng lớn bằng quả trứng gà. Quả cầu chân khí nhanh chóng xoay tròn.
- Đây là chân khí của ngươi à? Ngươi giữ trong lòng bàn tay làm gì?
Trương Chính Đạo tò mò nói.
- Cái này gọi là xoáy đinh ốc. Ngươi thì biết cái gì! Ta là lo lắng uy lực quá lớn nên mới không phát ra toàn lực!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Uy lực? Ngươi chỉ là cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ nhất, có uy lực cái rắm à? Ta xem là nó thuộc tính ngũ hành gì! Ly Hỏa Thần Công có thuộc tính hỏa! Hàn Băng Thần Công có thuộc tính thủy. Ta xem thử ngươi... !
Trương Chính Đạo thò tay cầm lấy.
- Bộp!
Quả cầu chân khí này nổ tung giống như bọt khí, lập tức hóa thành sương mù màu vàng và tản ra.
Không có bất kỳ hơi nóng, hơi lạnh, hơi gió nào, thuộc tính gì cũng không có.
Sương mù màu vàng tản ra, Vương Khả chỉ ngửi thấy mùi trứng thối, có hơi thối!
Vương Khả không biết, bởi vì mình tạo ra chân khí này nên bản thân miễn dịch với mùi thối này. Nhưng Trương Chính Đạo lại chịu không nổi.
Mùi thối này xộc vào khoang mũi của Trương Chính Đạo lập tức xông thẳng lên đầu. Cho dù Trương Chính Đạo sử dụng cương khí hộ thể cũng không có tác dụng. Mùi thối khủng khiếp giống như chui vào sâu bên trong linh hồn của Trương Chính Đạo làm linh hồn hắn cũng thối inh lên. Mùi thối này còn gấp trăm lần, gấp nghìn lần, thậm chí còn mạnh hơn nữa so với sự cảm nhận của Vương Khả.
- Ngươi tốn hơn một trăm vạn cân linh thạch để tu luyện chân khí thuộc tính 'rắm' sao? Ta…! Ọe…!
Trương Chính Đạo chỉ nói một câu đã lập tức nôn ra.
- Có thối như vậy sao?
Vương Khả ngửi ngửi rồi nói với vẻ kỳ quái.
Vương Khả miễn dịch với trọc chân khí, cho nên cảm thấy không nặng mùi. Nhưng Trương Chính Đạo bên cạnh lại đang co giật, trong miệng còn sùi bọt mép.
- Trong rắm có độc!
Trương Chính Đạo sùi bọt mép và đảo mắt, ngất đi.
Trương Chính Đạo ngất đi, Vương Khả kiểm tra một chút, phát hiện hắn chỉ hôn mê, không phải trúng độc!
- Có thúi như vậy sao? Bệnh tâm thần à!
Vương Khả nhìn Trương Chính Đạo, xì một tiếng khinh miệt.
Vương Khả khoanh chân ngồi xuống, lần thứ hai “nặn” ra trọc chân khí, hít hà! Bởi vì bản thân Vương Khả sinh ra trọc chân khí, cho nên có sức miễn dịch cường đại.
- Thối sao? Bình thường mà!
Vương Khả khó hiểu nói.
Nhưng nhìn Trương Chính Đạo ở một bên còn đang sùi bọt mép, Vương Khả đành phải tiếp nhận sự thật này.
Nhắm mắt, tâm thần của Vương Khả chìm vào đan điền, đi quan sát vô số chữ nhỏ trên Đại Nhật Bất Diệt Thần Công.
- Trọc chân khí! Thiên địa chí trọc chi khí, có mùi lạ, có thể đốt!
Vương Khả nhớ tới một đoạn giới thiệu kia.
- Trọc khí? Có thể đốt? Đây không phải giống như khí metan địa cầu sao? Dùng đủ loại chất thải, cành cây lên men có thể thành khí đốt? Cái gì mà metan, hydrosulfua, amoniac... ta tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, sao lại tu luyện ra thứ quái quỷ kia chứ?
Vương Khả ngạc nhiên nhìn đoàn trọc chân khí màu vàng ở trong lòng bàn tay của mình.
Có mùi lạ, có thể đốt? Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, cái đại nhật này, chẳng lẽ chính là ý bốc cháy? Mẹ nó quá tùy tiện rồi! Đây là muốn để thân thể người thành hố biogas sao?
- Không thể nào, Đại Nhật Bất Diệt Thần Công của ta là tổ truyền, là công pháp tu tiên, dài tới hai trăm triệu chữ lận, sao có thể là cái đồ chơi kia? Nhất định là ta hiểu sai, về sau khẳng định không tầm thường!
Vương Khả thôi miên mình.
Thời điểm thôi miên, Vương Khả tiếp tục đọc Đại Nhật Bất Diệt Thần Công, rất nhanh lại thấy được một câu.
- Trọc chân khí, có thể thôn phệ đủ loại lực lượng mà đổi màu, màu vàng yếu nhất, màu đen mạnh nhất! Thời điểm cực đen, sẽ tự bốc cháy! Lấy công đức điều hòa, có thể biến đen thành vàng!
Vương Khả nhớ lại.
Niệm niệm, mí mắt của Vương Khả co giật.
Trọc chân khí màu vàng còn không phải thối nhất? Càng đen càng thối? Còn nữa, thời điểm cực đen tự bốc cháy là có ý gì? Tu luyện trọc chân khí tới cực đen, sẽ tự bốc cháy? Thiêu đốt bản thân? Mẹ nó, đốt mình, vậy ta không phải chết chắc sao? Không thể nào, nhất định là ta hiểu sai rồi!