CHƯƠNG 78: MINH THAI CHI THÂN (2)
Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Thiên Nguyên nhìn Nhiếp Diệt Tuyệt một hồi lâu, lúc này mới gật đầu, bởi vì Trần Thiên Nguyên tin tưởng Nhiếp Diệt Tuyệt làm người, nàng nói được thì làm được.
- Tốt, đã như vậy, U Nguyệt công chúa kia sẽ giao cho ngươi trông chừng một đoạn thời gian, ta tự mình đi tìm phụ thân của nàng!
Trần Thiên Nguyên trịnh trọng nói.
- Được!
Nhiếp Diệt Tuyệt gật đầu.
Hai người đạt thành nhất trí, Nhiếp Diệt Tuyệt vung tay, kết giới cách âm tiêu tán, hai người quay đầu nhìn về phía đám người Vương Khả, vừa vặn nhìn thấy Mộ Dung Lục Quang sắc mặt đại biến, không ngừng nôn khan.
…
Trọc chân khí bị Mộ Dung Lục Quang đoạt đi, không có rơi vào trong tay U Nguyệt công chúa, để Vương Khả thở dài, cảm kích Mộ Dung Lục Quang không thôi.
- Dù sao cám ơn ngươi là được rồi!
Vương Khả cảm kích nói.
Mộ Dung Lục Quang:
- ? ? ? ? ? ? ?
Vẻ mặt của Mộ Dung Lục Quang lại không hiểu, nhìn Vương Khả hồi lâu, không phát hiện chỗ đó có vấn đề. Vương Khả này có bị bệnh không?
- Mộ Dung Lục Quang, ngày xưa ta đưa cho ngươi Tương Tư Châu, ngươi còn mang theo trên người không?
Bỗng nhiên U Nguyệt công chúa mở miệng hỏi.
- Tương Tư Châu? Ta một mực mang ở trên người!
Ánh mắt của Mộ Dung Lục Quang sáng lên.
Mộ Dung Lục Quang từ trong vòng tay trữ vật lấy ra một hạt châu lớn chừng quả đấm. Hạt châu tựa như phong ấn một con côn trùng, côn trùng có 18 xúc giác, vươn ra 18 phương hướng khác nhau, trong đó có một cái xúc giác phát ra hồng quang.
- Có thể trả lại cho ta được không?
U Nguyệt công chúa hỏi.
Sắc mặt của Mộ Dung Lục Quang khó coi, đây là lúc trước mình rời Thi Quỷ Hoàng Triều, U Nguyệt công chúa đưa cho mình, giống như vật đính ước trịnh trọng đưa cho mình, đáng tiếc bản thân vẫn không coi trọng.
- Công chúa, vật này ngươi đã tặng cho ta, vì sao còn lấy lại?
Mộ Dung Lục Quang có chút không tình nguyện.
Nhưng U Nguyệt công chúa vẫn từ trong tay Mộ Dung Lục Quang lấy xuống, trên cổ tay nàng lộ ra một chuỗi niệm châu, có 18 viên.
U Nguyệt công chúa nhìn Tương Tư Châu trong tay, cười khổ nói:
- Tương Tư Châu này, cùng niệm châu trên cổ tay ta là một đôi! Trong châu phong ấn Tương Tư Trùng! Trong viên của ngươi là trùng đực! Trong niệm châu của ta phong ấn 18 con trùng cái!
- Vậy sao?
- Mấy ngày qua ta cũng nghĩ minh bạch, Mộ Dung Lục Quang, ngày xưa là ta hiểu lầm! Kỳ thật ngươi một chút tâm tư với ta cũng không có! Tương Tư Châu này, là mẫu thân cho ta, để ta thời khắc đeo, ngươi đã vô ý với ta, thì Tương Tư Châu này cũng không nhọc ngươi bảo quản, trả lại cho ta là được!
U Nguyệt công chúa thở dài nói.
- Công chúa, ta đã nói, trước đó ở Đông Lang Điện nói ra, là vì ứng phó quần ma, không phải bản tâm của ta, trong lòng ta một mực có ngươi!
Mộ Dung Lục Quang lo lắng nói.
Mộ Dung Lục Quang cảm giác, vị công chúa ngày xưa ái mộ mình giống như càng chạy càng xa, giờ phút này trong lòng sốt ruột. Vốn nên thuộc về ta, lại dần dần mất đi?
- Không, ngươi không có! Ngươi biết Thi Quỷ Hoàng Triều ta diệt quốc, nhưng ngươi một chút cũng không lo lắng cho ta!
U Nguyệt công chúa lắc đầu.
- Làm sao có thể? Ta không biết tung tích của ngươi, bằng không ta đã sớm đi tìm!
Mộ Dung Lục Quang lo lắng giải thích.
- Nếu ngươi muốn tìm, thì đã sớm tìm tới. Trùng đực trong Tương Tư Châu sẽ cảm ứng được trùng cái, chỉ cần nghiên cứu sơ qua Tương Tư Châu, là có thể thông qua Tương Tư Châu cảm ứng được vị trí của ta! Ngươi không tìm! Trên đường tới, ta tận lực không đi suy nghĩ chuyện này, nhưng ngươi không tìm! Ngươi căn bản không quan tâm sống chết của ta!
U Nguyệt công chúa khổ sở nói.
- Ta, ta không biết rõ...
Mộ Dung Lục Quang kinh hoảng.
- Ngươi không phải không biết, mà là căn bản không nghiên cứu qua Tương Tư Châu! Sau khi trở về liền quên nó luôn!
Vương Khả ở một bên sát muối.
- Ngươi…
Mộ Dung Lục Quang trừng mắt.
Vương Khả này, vừa rồi cảm tạ quả nhiên là giả, có người bỏ đá xuống giếng như vậy sao? Gian phu!
Tựa hồ U Nguyệt công chúa đã triệt để tuyệt vọng với Mộ Dung Lục Quang, mặc cho Mộ Dung Lục Quang giải thích thế nào cũng vô ích.
- Mộ Dung Lục Quang, ngươi không cần lãng phí thời gian ở trên người ta, Thi Quỷ Hoàng Triều đã hủy, bây giờ không có gì cả, cho dù là dung mạo của ta, kỳ thật cũng đã hủy! Ngày đó ngươi gặp ta, chỉ là trang điểm mà thôi!
U Nguyệt công chúa mở miệng nói.
- Hủy dung?
Mộ Dung Lục Quang sững sờ.
Vương Khả mở miệng:
- Công chúa, kỳ thật ở trong lòng ta, vết sẹo trên mặt ngươi không đáng kể chút nào, trước đó bôi thuốc viêm da, ta cũng cảm thấy đẹp như tiên nữ, hiện tại chỉ là một vết sẹo, ngươi vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất trong mắt ta!
Vương Khả tâng bốc làm Trương Chính Đạo mặc cảm, so da mặt dày, bản thân vẫn không bằng Vương Khả. Lời vô sỉ như vậy, hắn cũng có thể nói được?
Vương Khả tỏ tình, U Nguyệt công chúa nghe lại không cảm thấy buồn nôn, ngược lại liếc nhìn Vương Khả, trên mặt hơi đỏ lên.
Cái vẻ mặt kia, làm khuôn mặt của Mộ Dung Lục Quang trở nên khó coi, gian phu dâm phụ! Lại liếc mắt đưa tình ở trước mặt ta?
Mặc dù U Nguyệt công chúa chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đó cũng là đôi mắt tuyệt thế, vốn nên vì ta mà xấu hổ, giờ phút này lại vì người khác?
- Công chúa, sẽ không, mặc kệ ngươi như thế nào, ta cũng sẽ không ghét bỏ! Lại nói, Thiên Lang Tông ta tiên pháp vô số, hủy dung gì cũng có thể giúp ngươi khôi phục! Có thể cho ta nhìn xem hay không?
Mộ Dung Lục Quang hỏi.
U Nguyệt công chúa khẽ nhíu mày, cuối cùng không có cự tuyệt, nhẹ nhàng xốc mạng che mặt lên.
Mạng che mặt vừa mở, lập tức lộ ra vết sẹo do đao gây ra, vết sẹo dữ tợn, nhưng vẫn khó nén dung nhan tuyệt thế của U Nguyệt công chúa.
Vết sẹo này không khó tiêu trừ!
Mộ Dung Lục Quang lập tức buông lỏng, trong tay cũng nhẹ nhàng buông ra, đang muốn cười nói bản thân có biện pháp giúp U Nguyệt công chúa chữa thương. Cái này đúng là sở trường của mình, cũng mượn cơ hội vãn hồi tâm tư của nàng.
Thế nhưng lời còn chưa nói ra, sợi trọc chân khí ở trong lòng bàn tay Mộ Dung Lục Quang bay vào mũi, một mùi thối đặc thù xông vào não.