Q3-Chương 14: [Dịch] Bệnh Viện Số 444

Nhiệm vụ

Phiên bản dịch 10621 chữ

"An Minh Lộ thường là một người có tính cách cứng nhắc, cho nên nhân duyên của cô ấy rất bình thường. Tuy nhiên, trong ký ức của Lư Ảnh..."

Đới Lâm và Cao Hạp Nhan bước ra khỏi quán cà phê, và dần dần đi đến cửa sau của khuôn viên trường.

“Ký ức có cái gì?” Cao Hạp Nhan hỏi.

"An Minh Lộ tạo cho mọi người ấn tượng rằng cô ấy là một cô gái có tính cách cứng nhắc, nhưng có năng lực và ngoại hình xuất chúng." Khi nói về điều đó, nó hoàn toàn khác với bản ghi cuộc trò chuyện giữa cô ấy và Đới Duy trong ký ức của Đới Lâm: "Vì vậy, ta nghĩ khả năng cao là Đới Duy theo đuổi cô ấy trước, cô ấy yêu cầu Đới Duy không nên chủ động liên lạc với cô ấy ở trường học, giao tiếp của hai người hẳn là ở bên ngoài trường học."

"Lý do khiến Lư Ảnh đặc biệt ghét An Minh Lộ là thế này. Mẹ cô ấy là một tín đồ nên trước khi chết đã đưa cho Lư Ảnh một cây Thánh giá. Trường cấm mang mặt dây chuyền nên Lư Ảnh đã bí mật đeo nó để đến trường. Tuy nhiên, một lần An Minh Lộ đã nhìn thấy nó."

Thập tự giá?

Cao Hạp Nhan nghĩ tới cái gì.

"Chẳng lẽ nói?"

"Trong trí nhớ của ta, lúc đó An Minh Lộ dường như là một người hoàn toàn khác. Bình thường cô ấy rất cứng nhắc và nghiêm túc, nhưng dường như cô ấy đã trở thành một người khác. Cô ấy lộ ra vẻ mặt cực kỳ chán ghét, sau đó cô ấy lao tới lên giật bỏ cây Thánh giá và ném thẳng ra ngoài cửa sổ!”

Cao Hạp Nhan đã rất chấn động khi nghe điều này.

Mặc dù không biết gì về Khoa Ác Ma, nhưng Thập tự giá... khó có thể không để cho người ta nghĩ tới. Như chúng ta đã biết, logo của Bệnh viện số 444 là hình chữ thập màu đen, đối lập với chữ thập đỏ truyền thống.

Bản thân Hội Chữ thập đỏ có nguồn gốc từ phương Tây.

666...biểu tượng của ma quỷ...sự ghê tởm cây Thánh giá…

"Điều kỳ lạ hơn nữa là sau đó Lư Ảnh đã tấn công An Minh Lộ vì tội vứt bỏ đồ của mẹ cô ấy, nhưng người sau lại không hề có ký ức về việc vứt bỏ cây Thánh giá. Từ góc nhìn của Lư Ảnh, việc An Minh Lộ nói những điều vô nghĩa với cô ấy là điều đương nhiên, nhưng ta nghĩ, có lẽ An Minh Lộ không nói dối."

Và cuối cùng…

Cát Lâm, người duy nhất coi An Minh Lộ là bạn.

"Ngay cả trong trí nhớ của cô ấy, Đới Duy cũng chỉ là một học sinh cuối cấp chơi bóng rổ giỏi, cậu ta hoàn toàn không có quan hệ gì với An Minh Lộ. An Minh Lộ là một người rất tuân thủ quy tắc, thậm chí đến mức cực kỳ nghiêm khắc. Chẳng những chưa từng vi phạm nội quy trường học, chưa từng đi muộn về sớm, mà bất luận kẻ nào vi phạm nội quy trường học đều sẽ không chút do dự báo cáo, bởi vì như vậy, cô ta đương nhiên sẽ đắc tội một số người, nhưng còn lâu mới có điểm giết người. Đương nhiên, tất cả mọi người hoặc ít nhiều đều giấu giếm cảnh sát, đại khái là sợ bị cảnh sát hoài nghi, đưa tới phiền phức.”

"Cho nên... Cô ấy khẳng định không thể để cho người bắt lại nhược điểm cô ấy yêu sớm. Muốn yêu không thể ở trong trường học, phải ở ngoài trường học."

"Ta đoán đại khái rằng cô ấy có thể đã nói với Đới Duy là cô ấy phải đợi đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học mới nên công khai chuyện yêu đương, vì vậy không nên có bất kỳ sự tương tác nào trong trường. Tuy nhiên, đêm đó cô ấy nói là cô ấy cảm thấy có người trong nhà hơn, và cô ấy sợ đến mức đã gửi một tin nhắn WeChat để thúc giục Đới Duy đi tới với cô ấy, nội dung còn dụ cho người miên man bất định như vậy, điều đó cho thấy lúc đó cô ấy đã hoảng loạn như thế nào."

Không cần phải nói, đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Mắt trái không tìm thấy dấu hiệu bị nguyền rủa từ những cô gái đó.

Cả hai người giờ này đều rơi vào trầm mặc.

Theo thời gian đưa đẩy, rất có thể còn sẽ có càng nhiều người bị nguyền rủa xuất hiện.

"Hầu hết những lời nguyền liên quan đến ma quỷ đều rất nguy hiểm." Cao Hạp Nhan nhắc nhở Đới Lâm: "Chị gái ta là một ví dụ điển hình. Đề nghị cá nhân của ta là không nên tiếp tục điều tra. Ta không sợ, ta chỉ lo lắng cho điều đó là gì sẽ xảy ra với ngươi."

Đới Lâm thực sự muốn nói với cô ấy là ngay cả khi hắn không làm gì bây giờ, hắn vẫn sẽ phải đối mặt với cái chết trong nửa năm nữa.

Đã như vậy, còn không bằng đi liều một phen.

Lời nguyền càng nguy hiểm, càng có thể cho phép hắn điều khiển mắt quỷ và phong ấn ác quỷ vào mắt phải càng nhanh.

Huống chi, lần này hắn phải ra tay cứu giúp em trai mình.

"Kỳ thực ta có chút tiếc nuối... Bình thường ma quỷ nên sợ Thập tự giá, nhưng xem ra bọn họ càng ghét hơn."

Nếu là sợ hãi, đeo thánh giá có thể chiếm giữ thế chủ động.

"Ta nói cho ngươi biết, ma quỷ không hận Thập tự giá. Mặc dù chúng ta không có nghiên cứu chẩn đoán và trị liệu Khoa Ác Ma, nhưng từ kinh nghiệm lâm sàng có thể khẳng định điểm này. Ma quỷ là ác linh bị ác ma nguyền rủa, bởi vì ma quỷ nguyền rủa bệnh nhân và bác sĩ tiên lượng rất khác nhau, chúng ta rất khó để đánh giá ma quỷ so với lệ quỷ, hung linh cái nào đáng sợ hơn."

Đối với bệnh nhân mà nói, bị lệ quỷ nguyền rủa và bị hung linh nguyền rủa đều có kết quả như nhau nếu không có sự can thiệp của bác sĩ. Chỉ bằng cách so sánh quá trình của bác sĩ và lời nguyền của ác linh, mới có thể phân biệt được cấp độ của quỷ hồn.

"Đi tìm Cát Lâm." Đới Lâm cuối cùng làm ra quyết định này: "Chỉ đọc ký ức thôi thì không đủ, đi đến nhà cô ấy, có lẽ có thể tìm được càng nhiều manh mối hơn."

Cao Hạp Nhan thở dài.

Nàng đã sớm ngờ tới Đới Lâm sẽ kiên trì.

“Cuối năm ta sẽ kiểm tra bác sĩ Phó chủ nhiệm, sau khi thi đậu, ta nghĩ mình có thể giúp được nhiều hơn cho ngươi.”

"Năm sau thi?"

"Kỳ thi chức danh bác sĩ ở bệnh viện số 444 không phụ thuộc vào thâm niên, vượt qua kỳ thi là có thể thăng chức."

"Ta không nghĩ ... đó là một bài kiểm tra viết, phải không?"

"Tất nhiên là không." Cao Hạp Nhan lấy điện thoại ra và mở một trang web cho Đới Lâm xem: "Ngươi đã xem bảng xếp hạng những ngôi nhà ma ám nổi tiếng này trên Internet chưa? Tất nhiên một số trong số đó là giả, nhưng một số trong số đó là có thật. Trong kỳ thi, ngươi phải đi đến đây, và nếu ngươi không dịch chuyển về bệnh viện giữa chừng, nó được coi là vượt qua."

"Đảo búp bê ở Mexico... Biển cây ở Aokigahara Nhật Bản... Khách sạn First World trên cao nguyên Genting ở Malaysia... Ngôi làng Phong Môn của Trung Quốc... Không phải chứ, vậy bài kiểm tra của ngươi ở đâu?"(*)

"Đề thi ta cũng không biết trước, sau khi thông qua khảo hạch cũng có thể thu được tân Chú Vật."

...

Đới Lâm và Cao Hạp Nhan đi tàu điện ngầm đến nhà Cát Lâm.

Bây giờ đã được đọc ký ức của cô ấy, địa chỉ nhà của cô ấy tự nhiên có thể dễ dàng nắm bắt được.

Cảm xúc của con người không thể có được bằng cách đọc trí nhớ.

Phụ nữ thường có trực giác mạnh mẽ hơn nam giới.

"Mối quan hệ giữa cô ấy và An Minh Lộ có vẻ khá tốt." Đới Lâm đối với tổng thể vẫn tương đối lạc quan: "Ta chắc có thể moi được một số manh mối, chỉ là không biết bản thân cô ấy có bị nguyền rủa hay không."

Đối với những gì để nói sau khi gặp cô ấy, Đới Lâm đã cân nhắc một loạt các lời giải thích.

Lúc này, Cao Hạp Nhan đang tìm kiếm trên Internet cái tên "Ngụy Thi Linh" trên điện thoại di động của mình.

Đây là tên của người chết thứ ba mười ba năm trước.

Cô ấy đã từng một lần nếm thử đem Ngụy Thi Linh và Ấn Vô Khuyết đặt chung một chỗ thăm dò, nhưng ngoài việc cả hai cùng biểu diễn tại Nhà hát lớn Vĩnh Tân, họ không có nhiều điểm tương đồng.

Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp thuần túy. Nghĩ đến đây, Cao Hạp Nhan cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Mặc dù không có lĩnh chứng, nhưng Ấn Vô Khuyết đối với cô ta mà nói sớm cũng đã là anh rể, là người nhà của cô ta.

Khi tàu điện ngầm đến nhà ga, Đới Lâm và Cao Hạp Nhan xuống xe. Được hướng dẫn bởi trí nhớ của Cát Lâm, hắn đã dẫn Cao Hạp Nhan đến vi trí tiểu khu nơi gia đình của Cát Lâm sinh sống.

Nhà của cô là một tiểu khu kiểu cũ, nằm ở ngoại ô thành phố, và các khu vực xung quanh có phần hẻo lánh. Do đó, nó cách ga tàu điện ngầm khoảng một cây số.

Đột nhiên, Đới Lâm ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời trở nên có chút u ám.

Có vẻ như trời có thể mưa bất cứ lúc nào.

Cả hai vô thức tăng tốc độ của họ.

Nhưng trời đang đổ mưa... Vừa nói là mưa ngay!

Cả hai chỉ còn biết chạy vào một quán mì để trú mưa.

"Ăn cái gì a?"

Bà chủ cầm thực đơn đi tới, Đới Lâm đang muốn nói bọn họ vừa mới tiến vào trốn mưa, đột nhiên lại cẩn thận nhìn bà chủ cùng cửa hàng trước mặt.

Hắn luôn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

Nhưng hắn chắc chắn đã không ở đây.

Điều này dường như... nằm trong trí nhớ của Cát Lâm, nhưng trí nhớ hơi mờ.

Nếu chỉ như thế này thì không sao, có lẽ Cát Lâm đã đến đây từ lâu, nhưng Đới Lâm luôn cảm thấy trong lòng có một chút cảm giác kỳ lạ khi nhìn vào nơi này.

Có vẻ như ký ức ở đây đã mang lại cho Cát Lâm một số trải nghiệm rất khó chịu.

Vì vậy, Đới Lâm lập tức nói: "Bà chủ, cho một phần mì kéo sợi."

Cao Hạp Nhan có chút điểm kinh ngạc: "Ngươi không phải ăn xong cơm tối rồi hả?"

"Dù sao ta cũng không định giảm cân, ăn bao nhiêu cũng được."

Cao Hạp Nhan nhận ra Đới Lâm dường như có mục đích nào đó, vì vậy cô ấy nói: "Hai người, hãy thêm rau mùi vào phần của tôi."

"Được rồi!"

Cửa hàng nhỏ và không có nhiều người. Vì vậy, khi mì kéo xong, bà chủ sẽ tự mình mang ra.

Khi bà chủ mang mì đến, Đới Lâm lập tức hỏi: "Bà chủ, bà có biết hai người này không?"

Đới Lâm nhấc máy, trên màn hình là hai cô gái!

Bên trái là Cát Lâm, bên phải là An Minh Lộ!

Thông qua trí nhớ của Cát Lâm, hắn đã đăng nhập vào tài khoản QQ của Cát Lâm và tìm thấy bức ảnh này trong không gian album của cô ấy.

"À, để xem, cô gái bên trái... Cô ấy đến đây ăn tối hôm qua."

Nghe đến đó, Đới Lâm lập tức ngẩn ra.

Bởi vì... Trong ký ức mà hắn hấp thụ, Cát Lâm hoàn toàn không rời khỏi nhà vào tối hôm qua!

"Bà có nhớ kỹ là mấy giờ không?"

"Khoảng tám giờ, chắc là vậy."

Khoảng thời gian đó…

Không lâu trước khi Đới Duy đến nhà An Minh Lộ!

(*)

Đảo búp bê ở Mexico: Hàng trăm con búp bê kỳ dị và các câu chuyện rợn người khiến đảo Isla De Las Munecas ở Mexico, hay còn gọi là đảo Búp bê, trở thành một trong những nơi đáng sợ nhất thế giới.

Biển cây ở Aokigahara Nhật Bản: Rừng tự sát Aokigahara - khu rừng tự sát nổi tiếng Nhật Bản - khiến nhiều người rùng mình bởi sự âm u, rùng rợn cùng truyền thuyết Ubasute gắn liền với nó.

Khách sạn First World trên cao nguyên Genting ở Malaysia: Khách sạn First World trên cao nguyên Genting, cách thủ đô Kuala Lumpur (Malaysia) khoảng 50 km, được biết đến là tổ hợp khách sạn lớn nhất thế giới. Không ai biết vì sao cả thang máy lẫn thang bộ ở tháp 1, khách sạn nổi tiếng ở Genting (Malaysia) lại đi thẳng từ tầng 20 lên tầng 22.

Ngôi làng Phong Môn của Trung Quốc: Tương truyền, bất kỳ ai ngồi lên chiếc ghế Thái sư tọa ngự trong đại viện lớn của làng đều sẽ gặp phải những điều không may theo một cách hết sức bí ẩn. Hầu hết những người từng tới ngôi làng "ma ám" này đều không bao giờ dám quay lại lần thứ 2.

Bạn đang đọc [Dịch] Bệnh Viện Số 444 của Hắc Sắc Hỏa Chủng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    33

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!