Q3-Chương 20: [Dịch] Bệnh Viện Số 444

Pháp y

Phiên bản dịch 8764 chữ

Ngày hôm sau, Cao Hạp Nhan đến bệnh viện sớm hơn một tiếng rưỡi.

Mười ba năm trước... May mắn thay, vào thời điểm đó, bệnh án đã được điện tử hóa hoàn toàn, và chúng có thể được kiểm tra trên máy tính.

Chỉ là Ngụy Thi Linh không phải là bệnh nhân của cô, nếu cô muốn kiểm tra hồ sơ của cô ấy, cô phải đến gặp Tống chủ nhiệm.

Hy vọng có thể xin phép Tống chủ nhiệm để xem nó.

Tiền đề là anh rể đã không đánh tiếng trước.

Văn phòng Chủ nhiệm Ngoại Khoa Oán Linh.

Tống Mẫn đang kiểm tra lịch phẫu thuật tuần này tại khoa.

Có tiếng gõ cửa.

"Hạp Nhan? Vào đi."

Cao Hạp Nhan đẩy cửa vào, không ngạc nhiên khi Tống Mẫn biết đó là mình trước khi cô bước vào cửa.

"Tống chủ nhiệm, ta có chuyện..."

“Hiếm khi ngươi đến sớm như vậy, Hạp Nhan.” Tống chủ nhiệm để ý thấy Cao Hạp Nhan thậm chí còn mặc quần áo bình thường thay vì áo blouse trắng, có thể thấy cô khẩn trương đến mức nào: “Có phải là về ca phẫu thuật không?”

"Không, không phải..."

"Ngươi tới được kỳ thực cũng vừa vặn."

Tống Mẫn lấy ra một chùm chìa khóa, đi đến một chiếc két sắt, mở két sắt ra rồi... lấy từ bên trong ra một chiếc đầu lâu!

"Đây là một Chú Vật được chuyển đến gần đây." Tống Mẫn cầm hộp sọ và nói: "Đây là hộp sọ của một Nghiệp chướng quỷ, được tạo ra bởi phong ấn của Khoa Chú Vật. Ngươi yên tâm, chỉ là từ oán linh vừa chuyển hóa thành Nghiệp chướng quỷ, ta đưa cho ngươi, rất thích hợp ôn luyện trước kỳ thi, chỉ cần cuối năm ngươi có thể thi đậu, ta lập tức thăng chức Phó chủ nhiệm cho ngươi."

"Tống, Tống chủ nhiệm... Ta đến đây không phải để nói chuyện này, mà là liên quan tới..."

"Hạp Nhan." Tống Mẫn thở dài và nói: "Ngươi gần đây hãy yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi, khoa sẽ không sắp xếp những ca phẫu thuật khó cho ngươi trước cuối năm. Chỉ cần ngươi có thể lấy được chức danh Phó chủ nhiệm thì ngươi có thể được trang bị Chú Vật tốt hơn."

Cao Hạp Nhan đã nghe ra.

Tống chủ nhiệm đã cố tình thay đổi chủ đề. Cô đã biết mục đích mình đến rồi.

“Hồi đó chị gái ta đã chữa trị cho một bệnh nhân.” Cao Hạp Nhan quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Bệnh nhân đó sau đó đã chết, và chuyện xảy ra với em trai Đới Lâm cũng rất giống…”

“Hạp Nhan.” Tống Mẫn đem đầu lâu đặt ở trên bàn, trịnh trọng nói: “Ta biết ngươi... cũng đã mười bốn năm.”

"Ta, ta nhớ."

Cao Hạp Nhan đã gặp Tống Mẫn khi cô vào Bệnh viện số 444 cùng với chị gái của mình.

Ngoại hình của Tống Mẫn mười bốn năm trước không khác gì bây giờ.

“Chị gái của ngươi sau đó đã chủ động đăng ký làm bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi, ngươi biết tại sao cô ấy lại làm như vậy không?”

"Bởi vì chị ấy muốn vì ba mẹ..."

"Không." Tống Mẫn lắc đầu, "Bởi vì cô ấy muốn bảo vệ ngươi. Ngươi là người thân yêu quý nhất của cô ấy. Chỉ là cô ấy không ngờ rằng ngay cả ngươi cũng trở thành bác sĩ trong bệnh viện này. Vốn dĩ cô ấy hy vọng ngươi giống như một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường nhất, học tập, làm việc, kết hôn và sinh con, điều cô ấy phải làm là vĩnh viễn không cho những ác linh quỷ quái kia tới gần ngươi một bước."

Sau đó, Tống Mẫn vỗ vào hộp sọ.

"Năng lực hiện tại của ngươi còn xa mới đủ để điều tra những thứ ngươi muốn điều tra. Hãy đề cao bản thân thật tốt, khi đạt đến trình độ của ta, ngươi mới xứng đáng nói những chuyện này."

Tống Mẫn dường như cũng biết một ít nội tình!

Nhưng Cao Hạp Nhan biết cô ấy sẽ không nói với mình.

Nếu không có sự cho phép của Tống Mẫn, cô sẽ không thể điều tra hồ sơ bệnh án của Ngụy Thi Linh.

"Ta biết hiện tại ngươi đang suy nghĩ cái gì, Hạp Nhan. Ngươi cho rằng ta cái gì cũng biết, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi đúng không? Kỳ thực ta cũng không biết nhiều lắm, nhưng ta có thể khẳng định, chuyện này cực kỳ nguy hiểm, không phải hiện tại ngươi có thể tham gia. Kỳ thật ở tuổi của ngươi, muốn kiểm tra bác sĩ Phó chủ nhiệm đích xác rất khó, thế nhưng không có biện pháp, nơi này nếu không tiến ắt lui. Y thuật không đủ mạnh, chúng ta lúc nào cũng có thể chết trên bàn mổ, hoặc là những địa phương khác."

Cao Hạp Nhan gật đầu và lấy hộp sọ từ Tống Mẫn.

"Được rồi ta hiểu rồi."

Khi cô trở lại phòng bệnh nhân ngoại trú, cô thấy Đới Lâm cũng đã đến.

"Ba mẹ ngươi không sao chứ?"

"Ta đã dùng Chú Vật chẩn đoán cho họ, họ vẫn ổn."

Cao Hạp Nhan suy nghĩ một chút nói: "Ừm, để đề phòng, sau khi tan làm ta sẽ đến nhà ngươi giúp ba mẹ ngươi chẩn đoán, nếu như không có vấn đề gì thì tạm thời có thể yên tâm."

"Được."

"Ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, đừng thông qua bác sĩ Triệu đến gặp bác sĩ của Khoa Ác Ma, cũng đừng liên lạc riêng tư với họ." Cao Hạp Nhan không biết mệt mỏi nói: "Tốt rồi, hôm nay khám bệnh bắt đầu đi."

Mười một giờ trưa.

Cao Hạp Nhan đã gọi đến số của bệnh nhân cuối cùng vào buổi sáng, khi bệnh nhân bước vào, khuôn mặt của anh ta khá khó coi.

"Bác sĩ, tôi, tôi là bác sĩ pháp y của cảnh sát hình sự thành phố, tôi vì một vụ án giết người gần đây mà gặp phải một chuyện kỳ ​​lạ."

Nghe vậy, Đới Lâm ngay lập tức lấy lại tinh thần.

"Ý anh là... án giết người?"

"Vâng..." Bác sĩ pháp y nhìn hai người nói: "Đương nhiên, chuyện này có thể liên quan đến một số kỷ luật cảnh sát không cho phép tiết lộ tình huống ra ngoài, cho nên. . . "

"Anh không cần tiết lộ." Cao Hạp Nhann nói: "Cho chúng ta một sợi tóc, có một số việc không cần nói."

Bác sĩ pháp y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cao Hạp Nhan đã mở ngăn kéo, đưa cho anh ta một cây kéo.

"Làm phiền anh."

Nhìn cây kéo, pháp y cắn môi nói: "Chỉ một sợi tóc?"

Trong lúc nhất thời anh ta trở nên có chút sợ hãi, nếu như anh ta tin tưởng nguyền rủa cùng ác linh tồn tại, như vậy anh ta lúc này hiển nhiên sẽ lo lắng không biết tóc của mình có phải sẽ trở thành một loại môi giới nguyền rủa nào đó hay không.

"Quên đi, quên đi, ta nói thẳng, tóc thì không cần."

"Vụ án giết người mà anh đang nói đến." Đới Lâm cắt ngang suy nghĩ của bác sĩ pháp y lúc này: "Có phải là An Minh Lộ không?"

Bác sĩ pháp y sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Làm sao anh biết? Chúng tôi chưa tiết lộ tên An Minh Lộ trên phương tiện truyền thông!"

Quả thế!

Bây giờ, Đới Lâm và Cao Hạp Nhan nhìn nhau.

Bác sĩ pháp y bị nguyền rủa…

Anh ta hiện tại, vẫn là một người sống sao?

"Ngươi gặp phải quái sự gì?" Đới Lâm mở ra sổ khám bênh ghi chép: "Về phần tại sao tôi biết, anh cũng đừng hỏi nhiều. Trần pháp y, chỉ có khi anh kể ra toàn bộ sự tình thì chúng ta mới có thể biết chi tiết."

Khoảnh khắc này.

Thành phố W, tại một vùng ngoại ô hẻo lánh, bên trong một nhà kho.

Hai người đàn ông đội mũ trùm đầu đang đợi ở đây.

Không lâu sau, một người đi tới trước mặt.

Điều kỳ lạ là hai người họ có thể nhìn rõ người trước mặt nhưng lại không cách nào thấy rõ dung mạo đối phương, thậm chí còn không thể phán đoán được giới tính và chiều cao của đối phương.

"Lần đầu gặp. . . Mặt? Không thể coi là gặp mặt được. Ta xin tự giới thiệu, tên tôi là Dave Hasmond, còn đây là William..."

"Đừng nói họ tên, các ngươi người nước ngoài tên dài như vậy, ai mà nhớ nổi. Dave, William đúng không?"

"Ta nói thẳng đi. Lúc chúng ta đi lấy bản đồ, đã bị các ngươi nhanh chân lấy trước."

"Ta không biết ai đã lấy bản đồ."

Người đàn ông tên Dave lạnh lùng nói: "Chúng ta còn thiếu tấm bản đồ cuối cùng. Trước khi khám nghiệm tử thi, bác sĩ pháp y phát hiện đường kẻ ở miệng thi thể đã bị cắt bỏ, tấm bản đồ đã bị lấy đi trước. Chúng ta nhất định phải lấy được phần cuối cùng của bản đồ, bất kể giá nào."

"Điểm này, chúng ta tạm thời lực bất tòng tâm."

Lúc này, người tên là William nói: "Không phải là ngươi muốn sau khi lấy thì bán giá cao sao?"

"Tiếng Trung học được không sai nha, thành ngữ phức tạp như vậy đều sẽ nói lưu loát." Người không nhìn rõ khuôn mặt nói: "Chúng ta sẽ điều tra xem ai đã lấy bản đồ."

"Có hai bác sĩ đã đến nơi An Minh Lộ qua đời vào ngày hôm đó."

"Phải."

"Hai người kia đều có hiềm nghi."

"Chúng ta sẽ điều tra. Nhưng nhắc nhở các ngươi, đây không phải là ở Châu u và Hoa Kỳ, các ngươi không thể hành động quá kiêu căng."

“Ta cũng xin nhắc lại với ngươi.” William lạnh lùng nói: “Ta không muốn nói quá nặng lời, nhưng... nếu, ý ta là, nếu ngươi lén lút giấu tấm bản đồ, sẽ không tiếc bất cứ giá nào để đoạt lại!"

"Vì người nhà của người quá cố ở nơi khác, việc khám nghiệm tử thi cần có sự có mặt của người nhà nên mãi đến tối hôm qua chúng tôi mới chính thức bắt đầu khám nghiệm. Tuy nhiên, chúng tôi phát hiện vết khâu trên miệng của tử thi trong nhà xác có đã bị tháo bỏ, bên trong không tìm thấy gì. Bản đồ vẽ tay của ba người chết đầu tiên được công bố. Tổ chuyên án cũng cảm giác điều này rất kỳ lạ."

“Không tìm được bản đồ sao?” Điều này khiến Đới Lâm có chút kinh ngạc.

"Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát bên ngoài nhà xác, đường khâu miệng vẫn còn ở đó khi thi thể lần đầu tiên được chuyển đến, và kể từ đó không có bất kỳ ai ra vào!"

Những người có thể dễ dàng đánh lừa camera giám sát... Có hai tình huống.

Quỷ hồn……

Hoặc một bác sĩ linh dị!

Bạn đang đọc [Dịch] Bệnh Viện Số 444 của Hắc Sắc Hỏa Chủng

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    15

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!