Đới Lâm ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra em trai mình đang cầm điện thoại di động của mình.
Anh nhanh chóng giật lấy điện thoại và đặt bên tai.
"Này, bác sĩ Đới? Anh có nghe thấy tôi không?"
"Ừm, Khương tiểu thư, tôi nghe được."
"Ừm, là như thế này, ID của em trai anh là gì?"
"Khương tiểu thư, thật xin lỗi, ở nhà tôi đang giúp em trai làm bài, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cô."
"Ồ... được rồi, xin lỗi đã làm phiền."
"Không sao, không vấn đề gì."
Lúc này, Đới Lâm đã có thể thấy vẻ mặt của em trai mình đối diện đã là biểu tình quần chúng ăn dưa.
Khương Lam vừa rồi nói cái gì? Đừng đem sự tình Bệnh viện số 444 nói ra nha? Đương nhiên, Viện trưởng sẽ không để bất cứ ai tin điều đó, nhưng Đới Lâm không muốn gia đình mình có liên quan gì đến Bệnh viện số 444.
Sau khi cúp điện thoại, Đới Duy lập tức hỏi: "Ca, Khương tiểu thư vừa rồi nói cô là con gái của chủ tịch công ty giải trí Tinh Hải? Chẳng lẽ là con gái của chủ tịch Khương Hàn sao?
Đới Lâm chỉ có thể trả lời: "Ừm. . . Đúng vậy, bất quá cũng không có gì, chỉ là người quen."
"Gì mà người quen? Nàng nói cái gì tùy tùy tiện tiện liền có thể đưa ta thần thú? Ca, người ta không sẽ thích ngươi đi?"
Lộn xộn cái gì vậy? Thiếu niên thời kỳ trưởng thành hoóc-môn quá thịnh vượng, trong đầu đều là thứ này sao?
"Em nghĩ đi đâu vậy, không có chuyện này, anh chỉ là giúp nàng."
"Anh là bác sĩ, vậy cô ấy nhất định là bệnh nhân của anh đúng không? Cũng đúng, kẻ có tiền đều sẽ đi đến bệnh viện tư nhân để chữa bệnh." Đới Duy lập tức bắt đầu hạ quyết tâm: "Ca, anh thật lợi hại , người ta đây chính là thiên kim hào môn nga! Em nghe được, nàng đối với anh khẳng định có ý tứ!"
"Thằng nhóc này!" Đới Lâm vỗ mạnh một cái vào đầu: "Đầu óc em đang nghĩ cái gì vậy? Xem TV nhiều lắm rồi! Sao, loại chuyện như vậy em hiểu lắm sao?"
Đới Duy vội vàng nói: "Em. . . Em đương nhiên. . . Hiểu a! Chưa ăn qua thịt heo, còn chưa thấy qua heo chạy sao!"
"Ai không cho con ăn thịt heo rồi Lúc này mẹ Đới bưng một đĩa hoa quả khác đi vào, hiển nhiên là muốn giám sát tiến độ học tập của con trai mình: “Hai anh em đừng giỡn nữa, Đới Lâm, nói với em trai về việc học thêm! Đặc biệt là bài kiểm tra toán..."
"Mẹ, anh trai của con đang có bạch phú mỹ theo đuổi a!" Đới Duy nhanh chóng chuyển chủ đề sang anh trai mình để tránh bị kèm cặp: "Đó là thiên kim của chủ tịch Tinh Hải Ngu Nhạc! Mẹ, bộ phim truyền hình yêu thích của mẹ « Sơn Hà Tình Thâm », chính là xuất phẩm của Tinh Hải Ngu Nhạc!"
"Anh đều nói không phải! Đới Duy, em nói bậy bạ gì đó!"
Mẹ Đới kinh ngạc nhìn Đới Lâm sau khi nghe những gì Đới Duy nói, và nói: "Đới Lâm, con yêu thật sao? Thảo nào con từ chối hẹn hò xem mắt! Cô gái này trông như thế nào?"
"Mẹ, để con tìm cho mẹ, trên mạng hẳn là có ảnh..."
"Không, anh đã nói không rồi, Đới Duy, em làm sao cũng nói không rõ ràng. . ."
Đới Lâm biết ngay cả khi mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch …
Đến giờ ăn tối, ngay cả ba cũng biết chuyện đó.
Mặc dù Đới Lâm liên tục phủ nhận nhưng dưới sự thêm mắm dặm muối của Đới Duy, ba mẹ đều tin tưởng vị Khương tiểu thư kia chính là người theo đuổi Đới Lâm.
“Đới Lâm.” Mẹ Đới suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừm, mẹ nghĩ kỹ một chút, chúng ta cũng không phải là một gia đình giàu có, tài sản của bọn họ có hơn chục tỷ, mẹ cũng không nghĩ sẽ phù hợp với mình. Nếu như chỉ là đối phương đơn phương theo đuổi con, mẹ cảm thấy thôi được rồi."
Tính cách ăn dưa không chê lớn chuyện của Đới Duy nổi lên, cậu ta nhấc điện thoại và nói ngay: "Mẹ, cô ấy rất đẹp! Nhìn khuôn mặt của cô ấy kìa... Rất dễ nhìn? Giống như các ngôi sao nữ của Phim truyền hình! Con cảm thấy hơi giống Trác Y Y trong « Sơn Hà Tình Thâm »!"
Ba Đới bình tĩnh phân tích: "Hài tử cũng lớn rồi, chuyện này cứ để nó phán đoán đi. Nếu thật sự có tình cảm, có thể ở chung nhìn một chút."
Đới Lâm đã từ bỏ việc giải thích, nhưng dưới sự đổ thêm dầu vào lửa của em trai mình, hắn giải thích ngược lại có vẻ như là giấu đầu hở đuôi.
Khương Lam thích mình? Làm sao có thể? Lúc này mới gặp mặt bao lâu thời gian, người ta là đỉnh cấp bạch phú mỹ, chính mình cũng chỉ là…
Ai?
Mình dường như không phải là một bác sĩ bình thường a?
Khương Lam mặc dù địa vị cao, nhưng ở trước mặt bác sĩ linh dị, nàng thật sự không có bao nhiêu giá trị. Đối với những người bình thường, khả năng của những bác sĩ linh dị này liền giống như quỷ thần.
Đới Lâm ngay lập tức lắc đầu, ngẫm nghĩ, thật là một mớ hỗn độn, vậy mà bị em trai mình đưa vào.
Điều quan trọng nhất là hắn chưa bao giờ là người hời hợt, coi trọng vẻ bề ngoài. Đối với hắn, Khương Lam chỉ là người nhà của bệnh nhân.
"Mẹ, chuyện là như vầy, ăn cơm xong con đi ra ngoài một lát, lát nữa sẽ trở lại..."
Nghe những lời của Đới Duy, Đới Lâm nhớ ra ... em trai vẫn còn một cuộc hẹn tối nay!
"Không cho phép đi ra ngoài!" Mẹ Đới lập tức lắc đầu, nói: "Con bây giờ thành tích chả ra sao? Cho dù làm xong bài tập, còn phải làm thêm vài bộ đề thi! Đây là lớp 12 của con ở trường trung học! Có biết nặng nhẹ hay không!"
"Con. . . Con có chút chuyện. . ."
"Con muốn chơi game đúng không? Không được đi! Có tin hay không mẹ sẽ cắt internet ở nhà, cho con không thể chơi game!"
Đới Duy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không phải là con không thể đi quán Internet..."
“Cái gì?” Mẹ Đới đột nhiên nổi giận: “Con làm như mẹ nghe không được có phải không?"
Đới Lâm ban đầu muốn thuyết phục em trai mình giống như mẹ, nhưng hắn thấy em trai mình thực sự đang ở trong tình trạng rất nổi loạn. Sau này hắn càng ngày càng bận rộn, lấy đâu ra thời gian giám sát em trai mình?
Tối nay không đi thì còn có sau này.
Đơn giản, hảo hảo tâm sự với em trai.
"Mẹ, để con đưa nó ra ngoài." Đới Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Đới Duy ở nhà nhất định rất buồn chán. Con đưa nó đến một quán cà phê gần đó và giúp nó làm bài tập ở đó."
"Đang yên đang lành không ở nhà ôn bài, đi ra ngoài làm gì?"
“Quán cà phê bây giờ có rất nhiều người làm việc, không khí ở đó rất tốt.” Đới Lâm đá vào gầm bàn của em trai, ra hiệu cho em trai cùng đi: “Mẹ, mẹ không tin con sao?”
Nghe những gì Đới Lâm nói, mẹ Đới suy nghĩ một lúc và nói: "Được rồi. Con lo đi."
"Không sao đâu mẹ."
"Về sớm nha! Ngày mai em con còn phải đi học!"
Đới Duy nhìn anh trai mình, nhưng cuối cùng cậu ta không nói gì, xem như là thầm chấp nhận.
Sau khi ăn xong, Đới Lâm muốn vào bếp giúp mẹ rửa bát trước, nhưng bị mẹ cường hành ngăn lại.
“Không cần không cần, tay con là của bác sĩ phẫu thuật.” Mẹ Đới nắm lấy tay Đới Lâm nói: “Đôi tay này là để chữa bệnh cứu người, con nhất định phải chăm sóc chúng thật tốt.”
"Mẹ, tay của con nào lại quý giá như vậy?"
“Được rồi, được rồi.” Mẹ Đới đã chất rất nhiều bát đĩa vào bồn rửa, cầm miếng xà phòng bên cạnh nói: “Con đi đưa em trai con đi học trước đi, ngàn vạn lần không nên dung túng em con đi chơi nga, mẹ không hy vọng em trai con sẽ giống như con, nếu nó có thể thi vào đại học cấp hai thì mẹ cũng sẽ rất vui rồi."
“Mẹ…vậy, chúng con sẽ về sớm thôi.”
"Đi thôi đi thôi."
Vào thời điểm đó, Đới Lâm không biết …
Đây sẽ là một đêm kinh hoàng biết bao...