Chương 107: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Tông chủ Kiếm tông rất chảnh sao?

Phiên bản dịch 8416 chữ

Đợi đến sau khi Âu Dương đi khỏi, thân thể Động Hư Tử càng thêm còng ‌xuống.

Chưởng môn Thanh Vân tông vốn có thiên tư trác tuyệt bây giờ giống như một lão già bất lực.

Hắn cũng không phát hiện Lăng Phong có gì khác thường.

Hắn tin những lời Lăng Phong giải thích bởi vì hắn cũng từng như thế.

Nhưng Âu Dương nói chắc như đinh đóng cột rằng Lăng Phong có vấn đề, thậm chí còn uy hiếp Lăng Phong lập lời thề thiên đạo, làm cho Động Hư Tử nhận ra có gì đó không đúng.

Quá bình thường, Lăng Phong có biểu hiện quá bình thường.

Tu đạo không phải một khi đốn ngộ là có thể hoàn mỹ, mà là từng bước hoàn thiện, lặp đi lặp lại để nghiệm chứng, thế mới có thể gọi là đốn ngộ.

Mỗi một lần đốn ngộ kỳ thật chính là một lần bộc phát từ vô số tích lũy.

Thiên tài có tư chất xuất sắc, cho dù dễ dàng tích lũy nhưng cũng cần thời gian.

Những tiểu quái vật trên Tiểu Sơn phong không có một đứa nào bình thường, cho nên Động Hư Tử vốn dĩ không muốn cân nhắc những quái thai kia.

Nhưng Lăng Phong là do mình nuôi lớn từ nhỏ nên Động Hư Tử quen thuộc Lăng Phong đến mức không thể quen thuộc hơn.

Hiểu rõ Lăng Phong như vậy, rồi Lăng Phong còn minh ngộ đạo của chính Động Hư Tử.

Điều này cũng làm cho Động Hư Tử sinh lòng nghi ngờ.

Người đứng đầu giới tu hành, còn từng là thiên kiêu có một không hai của một thời đại như hắn, lúc này lại rơi vào mê mang.

Tương lai dường như thay đổi đến mức mình không còn hiểu được.

Nhưng Động Hư Tử biết rõ cho dù như thế nào chính mình cũng phải chống đỡ tất cả áp lực trước khi nhóm thiên kiêu đời kế tiếp trưởng thành.

Cho dù. . . phải chết. . .

Ba ngày trôi qua, bốn người Âu Dương chờ đợi ở trước sơn môn từ sớm, hôm nay là thời gian Thái A đến dẫn bọn họ đi Kiếm tông.

Lần này xuất động gần hết chiến lực cấp cao trên Tiểu Sơn phong. . .

Đương nhiên loại trừ Trần Trường Sinh đi theo đám bọn họ vẫn là một bộ khôi lỗi.

Nhưng lúc này cũng coi như khâu phòng ngự của Tiểu Sơn phong đang ở mức yếu nhất, nhất là khi có một Lăng Phong nhìn không thấu còn đang ngồi xổm trong Thanh Vân tông.

Đương nhiên, ngoại trừ gặp cảnh Thanh Vân tông bị diệt môn, trận pháp do Trần Trường Sinh thiết lập vẫn còn vững chắc.

Cân nhắc thật lâu, Âu Dương đưa ra sắp xếp mà chính mình cũng cảm thấy không cần thiết.

Thứ nhất, giảng dạy tu luyện cho Hồ Đồ Đồ sẽ do khôi lỗi của lão Tam toàn quyền phụ trách, dù sao đừng nói là giảng đạo, ngay cả đến nghe đạo Âu Dương còn có thể nghe thành ngủ.

Cho nên chuyện này chỉ‌ có thể đành giao lại cho Trần Trường Sinh, người duy nhất biết được thân phận của Hồ Ngôn.

Thứ hai, một ngày ba bữa của Hồ Đồ Đồ và Tiêu Phong, thuốc tắm của Hồ Đồ Đồ cũng cần Trường Sinh làm.

Tỉ lệ dược liệu pha thuốc tắm, độ lửa lớn nhỏ do Trần Trường Sinh, sau khi dùng hết dược liệu Trường Sinh còn phải tiếp tục đi Đan phong ghi phiếu nợ. . .

Tiểu Sơn phong không thể thiếu Trần Trường Sinh!

Giống như phương Tây không thể thiếu Jerusalem!!!

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Âu Dương mới yên tâm vỗ vỗ vai Trần Trường Sinh, rồi bốn người đi tới trước sơn môn chờ Thái A đến.

Lãnh Thanh Tùng mặc quần áo màu đen ôm một thanh trường kiếm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, tư thế như sẵn sàng đón địch.

Bạch Phi Vũ đeo Thanh Phong kiếm trên lưng, toàn thân đồ trắng, vẻ mặt mỉm cười mà lẳng lặng đứng một bên, ôn nhu ấm áp giống như một vầng sáng thuở ban sơ.

Trần Trường Sinh đeo mặt nạ màu trắng, mặc áo bào màu tím có thắt lưng màu vàng, hai tay khoanh trước ngực lẳng lặng đứng sau lưng ba người.

Nếu như ánh mắt không dừng ở trên người hắn, dường như một giây sau lập tức sẽ quên sự tồn tại của người này.

Âu Dương thì nửa dựa vào bậc thang, mặc trường bào màu xanh, hai tay gác trên tảng đá mà nhìn lên bầu trời.

Một luồng ánh sáng từ xa bay đến, kéo theo một đám mây thật dài.

Sau lưng đám mây là bụi hơi cuồn cuộn như là thác nước từ trên luồng ánh sáng đổ xuống!

Đây là dị tượng do phi hành tốc độ cao nhưng không mở chân nguyên phòng hộ sinh ra.

Thông thường, lúc tu sĩ phi ‌hành sẽ dùng chân nguyên bảo vệ thân thể, nếu không, tốc độ cực nhanh trong lúc phi hành sẽ làm nhục thân gân mạch sẽ bị tổn thương.

Mà Thái A trực tiếp dùng nhục thân bay thẳng đến, có thể thấy được lực lượng thân thể cao đến kinh khủng!

Không nghĩ tới Thái A thân là kiếm tu ‌lại còn rèn luyện thân thể như thế!

Luồng ánh sáng dừng lại, lúc này bóng dáng Thái A xuất hiện trước mặt bốn người.

Thái A nhìn bốn thiếu niên hăng hái đứng trên thềm đá đợi mình, trên mặt lập tức mang theo ý cười.

Dường như thấy được chính mình khi còn trẻ!

Thái A nhìn bốn người phía dưới mà nói: "Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Đám nhóc con?"

Âu Dương mang vẻ mặt tươi cười nhưng ngoài miệng lại nói: "Lão Tam, động thủ!"

Hai tay Trần Trường Sinh đang để trong ống tay ‌áo đột nhiên mở ra, vô số đại trận giấu ở xung quanh Tiểu Sơn phong trong nháy mắt được kích hoạt!

Trận đồ màu vàng kim trên không trung hiện ra, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau gần như khiến toàn bộ Tiểu Sơn ‌phong đều phát sáng!

Ngay cả Thái A cũng hơi sững sờ, không biết những tiểu tử bên dưới muốn làm gì.

Không đợi Thái A mở miệng hỏi, một làn sóng chân khí từ phía dưới truyền đến làm cho chính hắn cũng cảm thấy hít thở không thông!

Đó là một bàn tay chân khí to lớn, vả lại còn đang chộp về phía mình!

"Mẹ kiếp! Đám tiểu tử này muốn tạo phản!" Thái A vừa sợ vừa giận, kiếm ý toàn thân trong nháy mắt bộc phát.

Thân là cường giả Độ Kiếp kỳ, Thái A đâu để đám nhóc con tác quái phía dưới ở trong lòng, mà đây cũng chính là một những chuyện khiến sau này Thái A hối hận nhất.

Bàn tay chân khí của Âu Dương có tốc độ cực nhanh, dường như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt rồi bắt lấy Thái A.

"Mặc dù số lượng nhiều, nhưng chỉ dựa vào chân khí còn chưa thể ngưng tụ thành chân nguyên mà cũng muốn bắt ta?" Thái A cười lạnh một tiếng, kiếm khí quanh thân giống như lợi kiếm tràn ra bốn phía, chuẩn bị phá tan bàn tay chân khí.

Một giây sau, vẻ mặt tự tin của Thái A ngưng lại, hắn phát hiện bàn tay chân khí hoàn toàn chẳng quan tâm đến kiếm khí của mình.

Vô số kiếm khí xông vào bên trong bàn tay chân khí liền biến mất không thấy, giống như đá chìm đáy biển!

"Có vấn đề!" Thái A vừa định thần thì đã muộn.

Hắn đã bị bàn tay chân khí này nắm chặt!

Âu Dương vừa nắm chặt nắm đấm, vừa nhìn Thái A vừa mới cực kỳ phách lối mà cười lạnh một tiếng: "Ngươi xuống đây cho ta!"

Nắm đấm đột nhiên rút về, bàn tay chân khí cầm Thái A trên bầu trời phi tốc kéo về phía Tiểu Sơn phong.

Rầm!

Thái A trực tiếp bị nện xuống trước mặt bốn người, trong lúc nhất thời bị Âu Dương quẳng xuống thất điên bát đảo.

Âu Dương thâm trầm lấy từ trong ngực ra sợi dây thừng sư phụ đưa cho mình trước đây, ném cho Lãnh Thanh Tùng mà nói: "Lão Nhị, trói hắn lại cho ta!"

Mẹ kiếp! Đây không phải là Khổn Tiên thằng của Hồ ‌Vân sao!

Thái A nhìn sợi dây thừng quen thuộc kia, trong lòng lập tức ‌vang lên hồi chuông báo động!

Lãnh Thanh Tùng quấn sợi dây thừng qua cổ Thái A, chân nguyên hùng hậu trong đan điền của Thái A trong nháy mắt thu liễm nằm im ru, không còn chút phản ứng nào.

Thái A cảm giác thân thể mình cũng bắt đầu trở nên uể oải, tay chân dần dần mất hết sức lực.

Mẹ nó! Lại còn nhúng độc!

Toàn thân Thái A xụi lơ trên mặt đất, nhưng vẫn bị Lãnh Thanh Tùng trói lại.

Hồ Ngôn che giấu hơi thở của mình, trốn ở trong sân vụng trộm nhìn một màn quen thuộc này mà không khỏi có chút tức giận.

Tại sao lại không dùng thủ đoạn trói mình để trói lão già này?

Thái A bị treo trên cây hơi kinh ngạc nhìn Âu Dương, vốn cho rằng đây chỉ là một phế vật Luyện Khí kỳ, không nghĩ tới lại có lượng chân khí dồi dào đến nước này!

Mà Âu Dương nhìn Thái A bị treo trên cây thì thở dài một hơi, vốn dĩ còn sợ không an toàn nên bảo Trường Sinh tăng lượng độc gấp đôi bình thường.

Nhìn dáng vẻ Thái A chỉ còn có thể cử động mắt và miệng thì biết Trần Trường Sinh chẳng những nghe lời mình mà còn tăng thêm một phần nữa.

"Các ngươi muốn làm gì? Ta chính là tông chủ Kiếm tông!" Thái A hét lên với Âu Dương.

"Ồ? Tông chủ Kiếm tông thì đáng chảnh lắm sao?" Âu Dương nhếch miệng, đi đến trước mặt Thái A.

"Hôm qua ngươi cho lão Nhị nhà ta một trang giấy? Một trang sao đủ đọc?" Âu Dương nhìn Thái A mà nói.

Lúc này Thái A mới kịp phản ứng cười nói: "Ngươi nói bút tích của tiên nhân sao? Một trang là đủ rồi, mở ra bí cảnh không cần dùng nhiều như vậy, đều giống nhau…"

A Thái ngừng lại rồi còn ‌muốn tiếp tục giải thích, Âu Dương nhếch miệng cười chỉ chỉ ra phía sau nói:

"Thêm mấy tờ nữa, mỗi người một tờ!"

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    163

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!