“Này, tên nhóc nhà ngươi cũng đã viết giấy nợ, sao còn không thả ta ra?” Thái A trừng mắt nhìn tên nhóc thúi ở trước mặt mà hét lớn.
Thật là, nếu như ở Kiếm Tông, đừng nói tới chuyện trói hắn lên cây, chỉ dám liếc mắt nhìn hắn một chút, hắn cũng dám dìm tên phản đồ của tông môn kia vào Vấn Kiếm trì!
Thân là tông chủ của Kiếm tông các kiếm tu trên thế giới khao khát cả đời muốn vào, trước giờ Thái A chưa từng cảm thấy uất ức như vậy!
Âu Dương nhẹ gật đầu, búng tay một cái, sợi dây trên người của Thái A tự động rơi ra.
Khoảnh khắc sợi dây rời khỏi cơ thể của Thái A, Thái A ngay lập tức biến mất tại chỗ, khi bóng người xuất hiện trở lại, Thái A đã cầm một thanh trường kiếm kề vào cổ của Âu Dương.
Mà ngay khi Thái A biến mất, Âu Dương lập tức huy động chân khí ở trong cơ thể mình.
“Ầm!”
Chân khí cuồn cuộn trực tiếp hất bay Thái A lên, trong làn năng lượng chân khí cuồng nộ khổng lồ như vậy, trường kiếm trong tay Thái A khẽ run lên, không gian trước mũi kiếm trong nháy mắt vặn vẹo.
Một đạo kiếm quang bay thẳng đến khuôn mặt của Âu Dương, Âu Dương hơi nghiêng đầu đi, nhưng một chỏm tóc của hắn vẫn bị kiếm khí cắt đứt.
“Tên nhóc, cái này trả lại cho ngươi!” Thái A hừ lạnh một tiếng, đưa tay tra thanh trường kiếm vào vỏ.
Âu Dương sờ chỏm tóc bị đứt, ngăn cản ba người ở phía sau lưng đang muốn ra tay, trong ánh mắt hắn cũng hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Mặc dù chân khí của hắn đủ để đối phó với cường giả Độ Kiếp kỳ, nhưng khuyết điểm thật sự quá rõ ràng, thủ đoạn công kích của hắn quá đơn lẻ, hắn hoặc là sử dụng một ít pháp thuật cấp thấp mà biến hoá thành bí thuật tông môn, hoặc là trực tiếp bùng nổ một lượng lớn chân khí để áp chế đối thủ.
Nhưng khuyết điểm của hai thủ đoạn này cũng rõ ràng như nhau.
Đối phó với tu sĩ thực lực thấp, hắn có thể trực tiếp một tay chém giết bảy lượt.
Nhưng đối mặt với những cường giả đỉnh cao chân chính, hai thủ đoạn này thực sự quá chậm.
Giống như phương pháp phá vỡ không gian của Thái A không hề hợp lí trong khoa học hiện đại, cái này là hắn hoàn toàn bất lực, không thể chống đỡ nổi.
Chuyện khiến hắn cần khẩn cấp nhất bây giờ chính là có biện pháp đối phó với cường giả đỉnh cao và thần hồn của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ trở lên.
Nhìn thấy Thái A ra tay, ba người phía sau Âu Dương vừa muốn ra tay, lại bị Âu Dương ngăn lại.
Thân là tông chủ của chín đại thánh địa, lại bị mấy người bọn họ đùa giỡn như vậy, thật sự không còn gì để nói, đáng bị trừng phạt.
Nhưng cũng bởi vì là tông chủ chín đại thánh địa, cho nên phiếu nợ do hắn viết xuống, dù xem như là không muốn thừa nhận thì hắn cũng phải bóp mũi thừa nhận.
Cho nên chuyện Thái A ra tay dạy dỗ hắn cũng là chuyện đương nhiên.
Dù sao, không phải lúc nào chúng ta cũng chiếm được lợi mà không chịu thiệt đúng không?
“Bây giờ có thể đi theo ta không?” Thái A nhìn bốn người bọn họ, hỏi.
Âu Dương khẽ gật đầu, sau đó lập tức nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh cũng khẽ gật đầu.
Đêm qua Âu Dương cố ý sắp xếp hắn để mắt đến Lăng Phong.
Hiện tại hai người bọn họ đang nghiên cứu kỹ bí bảo Thanh Vân ở chỗ nào đó trong cấm địa Thanh Vân tông, Trần Trường Sinh cũng không phát hiện Lăng sư huynh có vấn đề gì.
Âu Dương cũng đã từng nhìn qua quả cầu ánh sáng lớn kia, ngẩng đầu nhìn một lúc lâu nhưng cũng không hiểu rốt cuộc bóng đèn lớn này dùng để làm gì, cuối cùng cũng chỉ vô dụng từ bỏ.
Nhưng lần đó Động Hư Tử đích thân dẫn hắn đi theo, cho nên Âu Dương cũng không biết rốt cuộc bóng đèn lớn ở chỗ nào trong cấm địa.
Ngồi xếp bằng ở trong mật thất bên trong Tiểu Sơn phong, tay Trần Trường Sinh cầm một người giấy có khuôn mặt giống Lăng Phong.
“Đại sư huynh đặc biệt dặn ta phải để mắt tới Lăng sư huynh, nói cách khác, chuyện ở nhân gian lần này đại sư huynh gặp phải có liên quan đến Lăng sư huynh sao? Xem ra ta phải chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng!” Trần Trường Sinh sờ người giấy, cẩn thận suy tư.
Nghĩ đến hôm trước khi đang quan tưởng, Lăng Phong đột nhiên bị không gian vặn vẹo truyền tống đi, sau khi trở về, mặc dù trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng Trần Trường Sinh vẫn tinh tường nhận thấy hơi thở của Lăng Phong có chút hỗn loạn.
Một cái tát của Âu Dương làm hắn tỉnh lại, nhưng cũng không cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Bóp chết tất cả các mối đe dọa từ trong trứng nước chính là niềm tin cuộc sống của Trần Trường Sinh!
Ngón tay Trần Trường Sinh khẽ nhúc nhích, người giấy có khuôn mặt giống với Lăng Phong bay lên lơ lửng, đứng đối diện với Trần Trường Sinh trong hư không.
Tay kết pháp quyết, chỉ vào người giấy, quát nhẹ trong miệng: “Chiêu!”
Trên đỉnh đầu và dưới chân người giấy sáng lên hai ngọn lửa.
Miệng Trần Trường Sinh đọc khẩu quyết huyền bí, người giấy bắt đầu khẽ run lên, người giấy đơn giản ban đầu dần dần biến thành hình dáng của Lăng Phong.
Trần Trường Sinh thấp giọng khẽ quát: “Một ngày ba bái, nào dám quên đi, hạn bảy tháng ba, cho đến giờ ngọ! Bắt đầu!”
Trên cơ thể của người giấy lập tức xuất hiện mấy đường màu đen, trói chặt cơ thể người giấy như những sợi xích.
Trần Trường Sinh hành lễ ba lần với người giấy, sau đó giơ tay lên, người giấy lập tức đứng trên tế đàn ở trong mật thất.
“Lăng sư huynh, mong là ngươi không sao cả, bằng không cho dù ta không thể bái ngươi hồn bay phách lạc, cũng có thể khiến thần hồn của ngươi trọng thương!” Trần Trường Sinh nhìn người giấy ở trên tế đàn, thấp giọng nói.
Bí pháp này chính là cổ thuật nguyền rủa mà kiếp trước Trần Trường Sinh học được từ trong một bí cảnh!
“Đinh Đầu Thất Tiễn Thư!”
Trần thuật nguyền rủa này xem trọng giết người trong vô hình, có thể lấy lông tóc, da gân, máu thịt của đối phương làm thành người giấy, mỗi ngày ba bái, bái đến trưa ngày hai mươi mốt là có thể khiến đối phương hồn bay phách lạc, tan trong trời đất.
Thậm chí người bị trúng lời nguyền rủa còn không biết mình bị nguyền rủa, cho đến lúc chết cũng không biết mình chết như thế nào, người khác cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Chú nguyền này cực kỳ đáng sợ, người ta nói rằng ngay cả một tiên nhân cũng có thể bị bái đến chết!
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Trần Trường Sinh lại tiếp tục ngồi xếp bằng trầm tư suy nghĩ, ý thức lại một lần nữa kết nối với con rối vẫn đang quan tưởng trong bí bảo Thanh Vân, cảm thấy hơi thở của Lăng Phong ổn định, không có gì kỳ lạ thì mới thả lỏng người ra, rồi sau đó lại quan tưởng bí bảo Thanh Vân.
Âu Dương vừa mới dặn dò Trần Trường Sinh để mắt tới Lăng Phong, Trần Trường Sinh đã trực tiếp hạ thần chú với Lăng Phong!
Cho dù đã tháo nút thắt trong lòng ra, nhưng tính tình thận trọng quen rồi, muốn thay đổi cũng thật phiền phức.
Thái A vung thanh trường kiếm trong tay lên, vạch trên không trung, trước mặt mọi người xuất hiện một vết nứt, quay đầu nhìn bốn người nói: “Nếu đã chuẩn bị xong xuôi thì lập tức đi theo ta đến Chú Kiếm thành. Nhớ kỹ, từ nay về sau, các ngươi đều không còn là đệ tử của Thanh Vân tông nữa, mà là một tán tu sĩ bình thường đi dạo chơi!”
Âu Dương có hơi khó hiểu mà hỏi: “Vì sao chúng ta lại phải che giấu thân phận?”
Thái A khinh thường cười lạnh đáp lại: “Thiên hạ có rất nhiều tu sĩ, trong đó cũng không thiếu những người có thiên phú giống như đệ tử nội môn của chín đại thánh địa, nhưng đại đa số đều là lũ ngu xuẩn tầm thường. Nếu các ngươi không muốn trở thành người đại diện của chín đại thánh địa ra làm mục tiêu tấn công lần này, vậy tại sao không thử làm tu sĩ bình thường một lần?”
“Vậy tại sao còn cho phép bọn họ tham gia bí cảnh tiên nhân lần này, mà chín đại thánh địa lại không được tham gia?” Âu Dương nghi ngờ hỏi.
Dù sao khi chín đại thánh địa liên thủ, những người tu luyện bình thường đó có thể tạo ra bao nhiêu sóng gió chứ?
“Đại sư huynh, cho dù chín đại thánh địa liên thủ cũng đâu có thể ngăn cản toàn bộ tu sĩ trên thế giới được?” Trần Trường Sinh kéo ống tay áo của Âu Dương, thấp giọng nói.
Trên thế giới này không chỉ có chín đại thánh địa, mà còn có rất nhiều tu sĩ rải rác giữa trời đất!
Thái A không trả lời, chỉ quay người bước vào khe hở, thản nhiên nói: “Năm mươi đại đạo, thôi diễn bốn chín, một lần trúng!”
Đối với chín đại thánh địa, bí cảnh tiên nhân này chỉ là một cục gân gà, nhưng đối với đám tu sĩ bình thường thì đó lại là một tấm vé số độc đắc!