Âu Dương dùng vẻ mặt kỳ quái mà nhấc con chó lạp xưởng lên, cầm lên thì cảm thấy hơi nặng, tóc và da cho xúc giác rất chân thực, nhưng có thể cảm nhận rõ được bản chất vô cùng cứng rắn.
Bảng thông tin hệ thống của mình chỉ có thể quan sát sinh linh tu hành, không có tác dụng đối với pháp bảo, sau khi thấy con chó lạp xưởng này cũng không có xuất hiện thông tin gì, Âu Dương biết là mình có thể xác định được con chó lạp xưởng trước mắt của mình không phải là yêu quái.
“Ngươi không phải là chó thật?” Âu Dương nhìn vào miếng lạp xưởng bị mình nhấc lên, ngạc nhiên mà nói.
Chó lạp xưởng đáp lại với vẻ dĩ nhiên: “Ta là Đạo bảo, pháp bảo mạnh nhất thiên hạ này!”
Tặc lưỡi, vị tiên nhân là chủ nhân của thế giới con này thật đúng là kỳ lạ, lại có pháp bảo là một con chó?
Làm sao bây giờ? Lúc đánh nhau thì thả chó sao?
“Chủ nhân của thế giới con này rốt cuộc là vị tiên nhân nào?” Âu Dương cảm thấy rất tò mò về vị tiên nhân của thế giới con này?
Chó lạp xưởng mê mang một chút, mở miệng nói: “Thời gian lâu quá nên ta cũng không rõ, nhưng trong đầu ta rõ ràng lại nhớ một chuyện, là ta đang chờ đợi người thừa kế của bí cảnh này xuất hiện.”
“Ta chính là người thừa kế đó?” Âu Dương chỉ chính mình mà mở miệng hỏi.
Chó lạp xưởng trầm tư một chút, bỗng dưng cười toét lên nói: “Ta cũng không biết, dù sao đã lâu như vậy nhưng cũng chỉ có ngươi tới, vậy cứ cho là người đi!”
Tùy tiện như vậy sao?
Cách Tiểu Bạch lựa chọn người thừa kế rất có thanh thế thế kia, đến lượt mình thì lại giống như cải trắng được siêu thị bán giảm giá.
Âu Dương có chút bất mãn nói: “Này, bí cảnh của Kiếm tiên thượng cổ người ta có thanh thế lừng lẫy đến nỗi cả thế giới ai cũng biết, ngươi đây không có tiếng tăm gì, không phải là quá cay sao?”
Chó lạp xưởng lẩm bẩm hai tiếng, có chút nghi ngờ mà nói: “Kiếm tiên thượng cổ? Có cảm giác là đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, dường như khá quen thuộc nhưng ta lại không nghĩ ra.”
Thôi, Đạo bảo là con chó thì cũng choi như thôi, giờ nó lại còn có chứng mất trí nhớ.
Âu Dương nhìn đi nhìn lại con chó lạp xưởng rồi kinh ngạc phát hiện, chó lạp xưởng này không phải là nam cũng chẳng phải là nữ!
Đậu! Chó lưỡng tính!
Mặc dù là Đạo bảo nhưng lại bị tùy tiện vạch chân ra nhìn, chó lạp xưởng theo bản năng cảm thấy xấu hổ, nó giận dữ hét vào mặt Âu Dương: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Âu Dương buông chân chó lạp xưởng xuống, dùng ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm vào chó lạp xưởng mà nói: “Ngươi vậy mà không phân biệt giới tính nam hay nữ?”
Chó lạp xưởng liền cảm thấy mình bị làm nhục, vẻ mặt đầy bực bội nói ra: “Ta là Đạo bảo đấy, ngươi gặp pháp bảo nào mà còn phân đực cái chưa?”
Vậy mà nó cũng chấp nhận được, Âu Dương có chút thương hại nhìn chó lạp xưởng.
Bị ánh mắt thương hại của hắn chăm chú nhìn, chó lạp xưởng có chút tức tối, khó hiểu nên mắng lên: “Cái ánh mắt gì đó?”
“Ta chẳng qua là đang thương hại ngươi, sẽ vĩnh viễn chẳng biết được niềm vui khi làm một chú chó đực, cũng sẽ không lĩnh hội được sự thoải mái của một cô chó cái!” Âu Dương thương hại nhìn con chó lạp xưởng trước mắt mà nói.
Chó lạp xưởng rơi vào trầm tư, người thừa kế đột nhiên xông vào này không có vấn đề thật sao?
Luôn cảm thấy không phải mặt hàng cao cấp!
Âu Dương nằm ở trên cột đá nhìn bầu trời xanh thẳm vô cùng kia mà hỏi: “Vậy chúng ta làm sao mới có thể đi ra ngoài?”
Chó lạp xưởng ngồi xổm ở bên cạnh Âu Dương cũng nhìn lên bầu trời rồi nói: “Ta cũng không biết, nếu như ta biết ta cũng sẽ không bị vây ở chỗ này nhiều năm như vậy.”
Giọng điệu mang theo vẻ tiêu điều và không biết phải làm sao, nhiều năm trôi qua chỉ có thể nhìn một không gian không đổi cảnh sắc, coi như thân là Đạo bảo cũng sẽ cảm thấy cô độc.
“Ngươi tên là gì?” Âu Dương nghiêng cổ cúi đầu xuống hỏi chó lạp xưởng.
“Tên?” chó lạp xưởng mê mang suy nghĩ một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái mà nói, "Ta đã quên ta tên là gì rồi.”
Âu Dương nổi tiếng là tiểu thiên tài ngay lập tức cảm thấy hứng thú, ngồi dậy nhìn về phía chó lạp xưởng mà nói: “Vậy ta đặt tên cho ngươi ha, để ta nghĩ thử.”
Âu Dương suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới chuyện Hồ Đồ Đồ đặt tên cho con cáo Tây Tạng mặt vuông kia là Soái Ca, vậy thì tại sao không thể gọi chó lạp xưởng này là Tịnh Tử chứ?
“Tịnh Tử!” Ý tưởng lóe lên khiến Âu Dương nện tay phải vào tay trái mà hét to lên một tiếng, ôm chó lạp xưởng trước mặt mình mà nói rằng: “Sau này ngươi tên là Tịnh Tử!”
Chó lạp xưởng nhìn Âu Dương đột nhiên vui vẻ như vừa ngộ được đạo, trong đầu bỗng nhiên hiện lên bóng hình một vạt áo xanh, chợt cái mũi nó chua chua, không hiểu tại sao nước mắt lại rơi xuống.
Giọt nước mắt từ trong khóe mắt của chó lạp xưởng chảy ra rơi trên mặt đất, hóa thành một viên đá quý trong suốt lấp lánh.
“Thế nào? Cái tên này không hay sao?” Âu Dương thấy chó lạp xưởng đột nhiên khóc thành “chó” mà nghi ngờ hỏi.
“Không phải, rất hay, chỉ là ta không biết tại sao đột nhiên cảm thấy gió hơi lớn!” Chó lạp xưởng nháy mắt một cái, ngay sau đó mở miệng nói.
Thật là kỳ quái! Âu Dương nhặt giọt nước mắt đã hóa thành đá quý của chó lạp xưởng lên, pháp bảo cũng biết khóc sao?
Chó lạp xưởng, không, từ đây trên thế giới này có thêm một con Tịnh Tử.
Tịnh Tử có chút vui vẻ, ở nơi này nhiều năm tháng vậy rồi, bản thân ngây dại sống tiếp nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể giao lưu lại lần nữa, hơn nữa còn có cái tên rất phù hợp với hình tượng của mình.
“Tịnh Tử, nếu ngươi đã là Đạo bảo mà tiên nhân lưu lại ở thế giới con này, vậy thì ngươi có lợi ích gì nào?” Âu Dương mở miệng hỏi.
Chó lạp xưởng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta biết nói chuyện, biết nhảy, biết đi, biết ngủ.”
Ta hỏi có lợi ích gì chứ không phải chứng minh ngươi có phải là phế vật hay không.
Tay trái của Âu Dương mò lên trên bụng chó lạp xưởng, tay phải nắm hai cái chân sau làm tư thế cầm súng ngắm, trong miệng mô phỏng âm thanh: “Ba! Ba! Ba!”
Chó lạp xưởng bị coi như cây súng nên vẻ mặt của nó không còn đáng yêu chút nào mà thẫn thờ mặc cho Âu Dương lắc lư đầu súng, chọn một người thừa kế như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?
Âu Dương bỗng có ý tưởng đột phá, một đạo chân khí được đưa vào từ chân sau của Tịnh Tử.
Chó lạp xưởng bỗng cảm thấy có vật gì đó tiến vào bên trong cơ thể mình, cơ thể của nó càng ngày càng nóng, một luồng sức mạnh từ bụng kéo dài lên đến cổ họng.
“Ọe!”
Nó nôn.
Tịnh Tứ há miệng nôn mửa, lại không phải nôn ra vật gì mà là một luồng sóng chân khí có tốc độ nhanh cực kì.
Luồng chân khí sau khi được Tịnh Tử khạc từ trong miệng ra thì có tốc độ nhanh gần như trong nháy mắt.
Miệng núi lửa ở dãy núi phía xa đã bị ngụm nôn mửa của Tịnh Tử nổ cho đá văng tung toé.
Và tại những nơi mà đá vụn lăn xuống còn có những dấu vết mờ ảo của không gian bị vỡ vụn.
Âu Dương kinh ngạc nhìn không gian phía xa bắt đầu rạn nứt.
Ngay lập tức hắn đã biết cách dùng chính xác của Tịnh Tử.
Hóa ra mình không những có thể ôm Tịnh Tử như một con chó để dùng khi cận chiến với người khác.
Mà còn có thể biến nó thành súng ống tầm xa, cự ly xa ám sát người khác?
Trông còn rất uy lực nha, dường như có thể cường hoá sức mạnh của chân khí lên trăm lần!
Ngon, quả là chó thần!
Nếu mình rót tất cả chân khí vào trong cơ thể của Tịnh Tử, thế lại không tương đương với việc tiện tay ném đạn hạt nhân?
Âu Dương sờ đầu Tịnh Tử một cái, nghiêm túc nói: “Tịnh Tử, ta thử khuếch trương thêm chút nhé!”
Chó lạp xưởng Tịnh Tử còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trong cơ thể nó bị nhét vào một luồng sức mạnh to lớn.
“Không được đâu! To quá… cơ thể ta rách mất! Không được…. mau phóng đi!” Tịnh Tử thê thảm kêu lên một tiếng.
Tịnh Tử há miệng bắn ra một luồng ánh sáng hủy diệt trời đất!
Âu Dương nhìn thấy không gian bị luồng sáng đó trực tiếp phá vỡ, miệng hắn cũng phải méo qua một bên, cười nói: “Bí kỹ, Thiên Tường Cẩu Thiểm!”
*Tịnh tràng tử: miếng lạp xưởng -> Tịnh Tử