Chương 113: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Trâm gỗ

Phiên bản dịch 8214 chữ

Hiểu rõ xong ngọn nguồn sự tình, mặc dù nội tâm Âu Dương cảm động nhưng dù sao hắn vẫn cần phải cho tông chủ Kiếm tông Thái A mặt mũi.

"Tới đó xin lỗi đi!"

Hắn cũng vẫy tay với hai tên nghịch tử đang còn đứng trên đỉnh núi bên kia, một tay thì níu lấy lỗ tai Lãnh Thanh Tùng mà đi trước mặt Thái A đang giữ khư khư vẻ lạnh lùng.

"Xin lỗi đi!" Âu Dương vỗ cái ót Lãnh Thanh Tùng như đang răn dạy.

Lãnh Thanh Tùng nhìn thoáng qua Thái A, bất đắc dĩ hừ một tiếng rồi hơi cúi người.

Bạch Phi Vũ thì chắp tay với Thái A, ánh mắt lúc nhìn về phía Thái A càng ngày càng hiếu kỳ, hắn hiếu kỳ vì sao Thái A có thể tu luyện kiếm ý bản mệnh của hắn, Bạch Phi Vũ thật sự là không nghĩ ra được bất kỳ lí do nào cả.

Trần Trường Sinh mặt đeo mặt nạ thì rất thành thành thật thật mà hành lễ rồi mở miệng nói một tiếng vô cùng xin lỗi với Thái A.

Thái A vẫn duy trì mặt lạnh, không nói gì, khi nhìn thoáng qua Âu Dương vẫn còn đang giáo huấn Lãnh Thanh Tùng thì lại có thêm một tia kỳ quái.

Ba tên tiểu tử thúi này vừa rồi đã gây đủ chuyện phong vân, ngay cả mình mà bọn chúng cũng dám đánh, đến cả thủ đoạn tự bạo cũng dám dùng, giống như là ba con sói đói chê sống đủ lâu mà liều mạng đòi mạng mình.

Nhưng Âu Dương vừa xuất hiện là bọn chúng lại dịu dàng ngoan ngoãn như thể lũ cừu non, nhất là Lãnh Thanh Tùng mặt lạnh xuất kiếm vô cùng tàn nhẫn kia, hiện tại còn rất vui vẻ khom người cho Âu Dương chỉ vào mặt mắng nghịch tử.

Đến cùng là hắn có ma lực gì mới có thể khiến ba tiểu tử anh kiệt cao ngạo bất tuân như thế chịu tin phục hắn như vậy?

Chỉ dựa vào cái vai vế đại sư huynh?

Thái A không tin câu trên rồi đó, thân là Độ Kiếp kỳ, hắn được chứng kiến quá nhiều đồ vật.

Không có áp chế trên thực lực hay huyết mạch là sẽ không thể nào đạt được tôn trọng chân chính.

Quyền uy của kiếm tu đều do chính thanh kiếm trong tay mình kiếm được.

Âu Dương dựa vào cái gì? Chỉ bằng lượng chân khí bàng bạc như biển kia?

"Tông chủ, ngài đừng chê cười, ba tên nghịch tử này của nhà ta thật ra chưa từng trải sự đời, lần này xuất tông quá đột ngột khiến bọn họ có chút chưa kịp thích ứng." Âu Dương vừa cười vừa kẹp con chó trong tay mà đứng đối diện nói chuyện với Thái A.

Thái A giữ mặt lạnh vung ống tay áo bị chém rách của mình lên, coi như việc này bỏ qua, không đề cập tới.

Thân là tông chủ Kiếm tông, cường giả Độ Kiếp kỳ, thế mà lại bị ba tiểu bối Nguyên Anh kỳ bức đến phải dùng kiếm ý bản mệnh, người đời mà biết thì muốn mất mặt bao nhiêu có bấy nhiêu.

Bạch Phi Vũ nhìn thấy con chó lạp xưởng Âu Dương đang kẹp trong ngực thì tò mò hỏi: "Sư huynh, vừa rồi ngươi đã đi chỗ nào vậy?"

Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh cũng đưa ánh mắt qua nhìn.

Thái A cũng nhìn về phía Âu Dương, vết nứt không gian mình tự tay mở ra vì sao lại khiến tiểu tử này xuất hiện trễ hơn mọi người, mà vết nứt không gian vừa rồi Âu Dương dùng để chui ra rõ ràng không phải do mình mở ra.

Âu Dương cười ha ha, giơ Tịnh Tử trong tay lên mà mở miệng nói ra: "Đây là thú cưng ta mới tìm được, Tịnh Tử, vừa rồi ta đã tham quan một chuyến trong cái bí cảnh tiên nhân nào đó, rồi cũng nhặt được nó!"

"Chó?"

Bốn người có mặt ở hiện trường lập tức nhìn về phía chó lạp xưởng Tịnh Tử, chứ bốn người họ hoàn toàn không tin lời từ miệng Âu Dương nói ra.

Bí cảnh tiên nhân là địa phương nào cơ, làm sao có thể là loại địa phương nói vào là vào được, nói ra là ra được?

Mà lại thời gian cũng không dài, tổng cộng không đến hai phút mà Âu Dương đã có thể kiếm được một con chó từ trong bí cảnh tiên nhân?

Mà sao lại chọn mang một con chó về?

Thái A sờ cằm, nhìn ngắm con chó trong tay Âu Dương, bỗng lòng hắn giật mình, trong lòng không nhịn được than một tiếng: "Làm sao luôn có cảm giác giống như là đã gặp qua con chó này ở nơi nào?"

Âu Dương nhìn thấy đám người hoàn toàn không có ý định tin lời mình nói thì bỗng cảm giác bản thân mình có vẻ đã phế đi, nhưng mình hoàn toàn nói sự thật, muốn tin hay không thì tùy.

Âu Dương vừa được một lần cường hóa cấp sử thi nên hiện đang có tâm tình rất tốt, nhìn quanh bốn phía một cái, ngoại trừ một cái hồ nước siêu to ra thì chỉ có mỗi dãy núi dài ngoằng không dứt phía xa làm nền, trông có vẻ giống cái bí cảnh mình vừa đi vào đến bảy tám phần, nhưng nơi này rõ ràng trông có sinh khí hơn hẳn cái bí cảnh kia.

Âu Dương không hiểu nên đành mở miệng hỏi: "Tông chủ, nơi này là địa phương nào?"

Thái A hừ lạnh một tiếng, có chút bất mãn mà mở miệng nói ra: "Nơi này chính là Vấn Kiếm trì của Kiếm tông ta, nơi này chẳng những có vô số thanh kiếm đã từng bầu bạn bên người các đại tu sĩ từng tồn tại trong lịch sử Kiếm tông ta, còn có bí bảo trong truyền thuyết do cổ tiên nhân thời kỳ trung thượng lưu lại! Chỉ có đệ tử nội môn tông ta mới có cơ hội đi vào quan tưởng, lần này xem như phá lệ để các ngươi tiến đến một lần. Lấy phiếu nợ và tất cả Ký Lục thạch ra mau."

"Khâm phục, đại nhân vật chính là đại nhân vật, nói được thì làm được!" Âu Dương móc ra phiếu nợ, tuy hắn có hơi hối hận vì đã không thét thêm giá, nhưng cũng chỉ có thể nhịn đau lòng mà đưa cho Thái A.

Rồi lại quay sang đá mắt một cái với Trần Trường Sinh ở sau lưng, Trần Trường Sinh tâm lĩnh thần hội mà móc ra một đống Ký Lục thạch từ trong túi trữ vật, nói ra: "Tông chủ, đều ở nơi này, ta không lưu lại dù chỉ một viên!"

Thái A hừ lạnh một tiếng, một đạo kiếm ý trực tiếp tiêu hủy toàn bộ Ký Lục thạch trong tay Trần Trường Sinh, sau khi đốt phiếu nợ hắn đang cầm trong tay thành tro bụi xong thì mới quay người rời đi, chỉ để lại một câu: "Cho các ngươi một ngày, sau một ngày này ta sẽ đưa các ngươi đến Chú Kiếm thành!"

Nói xong, giống như là tránh ôn thần, trực tiếp xé mở không gian rời khỏi nơi này.

Chỉ để lại bốn người Âu Dương hai mặt nhìn nhau.

"Vấn Kiếm trì?" Hai tay Âu Dương ôm đầu, nhìn xem hồ nước trước mặt, nước hồ bình tĩnh bị gió nhẹ thổi ra sóng nhỏ, cây cối bốn phía cũng lung lay vờn theo.

Đừng nói kiếm, ngay cả một cây đinh cũng tìm không thấy, thứ này lại có tên là Vấn Kiếm trì?

Thấy Âu Dương có vẻ còn đang chưa hiểu đầu cua tai nheo gì, Trần Trường Sinh mở miệng giải thích: "Đại sư huynh, ta cảm ứng được dưới đáy cái hồ này có đồ vật, mà lại còn rất nhiều!"

Lãnh Thanh Tùng cau mày nhìn hồ nước trước mặt rồi mở miệng nói: "Rất ồn!"

Bạch Phi Vũ tự nhiên biết trong hồ nước phía dưới có vô số phi kiếm, số phi kiếm vừa rồi được hắn gọi ra chính là tới từ trong hồ nước này.

Âu Dương ho khan một tiếng, làm bộ rất hiểu mà mở miệng nói: "Hoàn toàn chính xác, ta cũng cảm ứng được phía dưới hồ này có không ít đồ vật, thật vất vả mới có được cơ hội lần này, các ngươi phải biết trân quý."

Trần Trường Sinh nhẹ gật đầu, nhưng ánh mắt lại rơi vào con chó lạp xưởng đang bị Âu Dương kẹp giữa cùi chỏ, con cáo Tây Tạng đang còn trên Tiểu Sơn phong kia chính là cao thủ Độ Kiếp kỳ ẩn tàng, con chó này khẳng định cũng có thân phận quái dị, chờ sau đó nhất định phải tìm cơ hội nhổ mấy cọng lông của nó mới được.

Lãnh Thanh Tùng thì lắc đầu mở miệng nói ra: "Rác rưởi!"

Trong vô số tuế nguyệt Kiếm tông từng trải qua đã đản sinh vô số đại năng, kiếm tùy thân họ lưu lại tự nhiên có ẩn chứa những trải nghiệm cảm ngộ trên phương diện kiếm đạo của các đại tu sĩ kia khi còn sống.

Nhưng Lãnh Thanh Tùng lại chướng mắt những kiếm đạo này, đối với mình mà nói, kiếm đạo của mình mới là mạnh nhất, hoàn toàn không cần những kiếm đạo có ở nơi này đền bù thiếu sót của mình.

Bởi vì đạo của chính mình không có lỗi!

Bạch Phi Vũ có chút hiếu kỳ đi đến bên hồ, ngón tay chỉ vào mặt nước, không hiểu sao hắn lại cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc truyền đến từ đáy hồ, tựa như là có đồ vật gì đang kêu gọi hắn.

"Lên!"

Bạch Phi Vũ thấp giọng thì thầm.

Theo giọng nói của Bạch Phi Vũ vang lên, toàn bộ mặt hồ bắt đầu sôi trào, vô số tiếng động do kiếm vang ra vọng khắp đất trời.

Hưu! Hưu! Hưu!

Một lượng phi kiếm nhiều không đếm xuể bay ra từ trong hồ nước rồi ngừng ở giữa không trung, tản ra vô số kiếm ý không giống nhau.

Có lăng lệ, có ôn hòa, có vô tình, có quỷ dị.....

Vô số chuôi kiếm chỉ cần nhìn cũng biết là pháp bảo đang tranh nhau phô bày kiếm khí của chính nó ra trước mặt Bạch Phi Vũ, chờ đợi Bạch Phi Vũ chọn lựa.

Mà khi Bạch Phi Vũ đứng người lên, thì lại hơi vươn tay mà vồ lấy một tia sáng bay tới bàn tay mình.

Trong tia sáng là một chiếc trâm gỗ!

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    122

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!