Bởi vì không thể sử dụng chân nguyên, cho nên các kiếm tu vốn đại khai đại hợp, kỹ năng lóa mắt đánh lẫn nhau trở nên phi thường thận trọng, chỉ thấy hai người một tổ, cầm kiếm đưa lưng về phía nhau duy trì cảnh giới.
Tất cả mọi người không đến bất đắc dĩ, sẽ không có người ra tay tấn công người khác trước.
Như vậy việc đào thải nhân số trở nên rất chậm chạp, tất cả mọi người đều di chuyển về hướng cung điện, dần dần, quanh mộ phần của Tiểu Bạch đã trở nên có tiếng người huyên náo, bầu không khí cũng vô cùng căng thẳng.
Không ai biết ai sẽ đột nhiên ra tay, đào thải chính mình, đã không có chân nguyên, cho dù là tu sĩ kỳ Xuất Khiếu và kỳ Phân Thần thì cũng không muốn tùy tiện ra tay.
Tuy đại tu sĩ kỳ Xuất Khiếu lĩnh ngộ kiếm ý, hơn nữa còn có công kích thần hồn.
Nhưng không có chân nguyên phụ trợ, uy lực của kiếm ý sẽ giảm mạnh.
Mà công kích thần hồn cũng có tiêu hao vô cùng lớn với bản thân.
Lúc này làm chim đầu đàn chỉ sợ sẽ bị tập trung hỏa lực đào thải bị loại bỏ luôn.
Cho dù tu sĩ kỳ Xuất Khiếu có mạnh hơn nữa, nhưng khi đã không có chân nguyên, rồi so với tu sĩ bình thường thì cùng lắm cũng là cao thủ kiếm pháp luyện tập hơn hai năm rưỡi mà thôi.
"Sư huynh, đại sư huynh không phải nói để cho chúng ta giúp Lãnh sư huynh dọn sạch chướng ngại vật sao? Có phải nên dọn sạch một phần những chướng ngại vật này hay không?" Bạch Phi Vũ nhìn thấy trước mắt càng ngày càng nhiều tu sĩ thì mở miệng hỏi.
Tuy rằng hiện tại kiếm trong tay Bạch Phi Vũ còn chưa thấy qua máu, nhưng kiếp trước có thể bước lên Kiếm tiên thì đã không biết có bao nhiêu sinh linh bỏ tánh mạng trong tay Lý Thái Bạch.
"Thật sao? Đại sư huynh không phải nói, bọn họ đã ôm quyết tâm có chết cũng phải tiến vào, cho nên cho phép chúng ta không để lại một ai sao?" Trần Trường Sinh cau mày trả lời.
"Không có chân khí như vậy mà động thủ không có mục tiêu sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, không bằng chúng ta ra tay cuối cùng? Hẳn là sư huynh đã có chuẩn bị nhỉ?" Bạch Phi Vũ bất đắc dĩ mở miệng nói, bình thường vị tam sư huynh này của mình đặc biệt cẩn thận nhưng một khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn.
Trần Trường Sinh thật thà cười nói: "Tuy rằng không thể sử dụng chân nguyên, nhưng ta vẫn mang theo một ít con rối phòng sẵn, cho nên hẳn là đủ rồi."
Một ít nhưng đã đủ để loại bỏ tất cả mọi người trong nháy mắt?
Nghe thấy lời này của Trần Trường Sinh, hai tay Bạch Phi Vũ ôm ở trước ngực không hề có ý chuẩn bị xuất thủ, nói vậy vị tam sư huynh này đã có phương pháp ứng đối.
Kiếm tu càng ngày càng nhiều, vòng sáng càng rút càng nhỏ, dần dần sinh ra một ít ma sát, nhưng so ra mà nói mọi người vẫn còn tương đối e dè nhau.
Cho đến khi có một người xuất hiện phá vỡ sự cân bằng mong manh này.
Chỉ thấy một tà áo xanh tay xách một con chó có tướng mạo cổ quái, gặp người chính là quất chó mở đường, con chó này cũng kỳ quái, cả người nó không ngại đao thương, lúc có tu sĩ dùng kiếm ngăn cản con có lại, vậy mà con chó hung dữ này còn có thể vươn cổ cắn người!
Hễ là có người bị con chó do tà áo xanh quất trúng hoặc là bị chó cắn, mặc kệ có nặng hay không thì cũng trực tiếp bị truyền tống ra ngoài!
Trong lúc nhất thời, tà áo xanh kia dấy lên một trận gió tanh mưa máu.
Đến chỗ nào, các kiếm tu chỗ đó đều nhao nhao né tránh chỉ e không kịp, trong chốc lát trên quảng trường vốn coi như bình tĩnh đã chiến đấu thành một đoàn.
Mà tu sĩ một thân áo lam tùy thời ngăn trở công kích sau lưng thay cho tu sĩ áo xanh, có vô số đồng tiền bắn ra từ khe ngón tay của tu sĩ áo lam, mỗi một đồng đều bắn đến chính giữa cổ họng, thần thông nhất đạn chỉ này cũng có thể xưng là tinh diệu.
Cái danh xưng chiến thần xách chó cũng từ đó mà được lưu truyền ở trong đám kiếm tu!
Âu Dương xách theo con chó thở hổn hển chạy về phía cung điện, trong lòng đã mắng tên khốn kiếp phía sau màn kia trăm ngàn lần.
"Chết tiệt, mình tại tầng ngoài cùng của bán kính 30km, vòng sáng vẫn luôn co rút lại, mình chỉ có thể chạy theo, mình chạy một mạch hai mươi mấy cây số, nếu không phải khi còn bé mỗi ngày đều bị chưởng giáo Động Hư Tử đuổi chạy xung quanh Thanh Vân phong và Tiểu Sơn phong thì mình đã sớm bị đào thải!"
Tay Âu Dương xách Tịnh Tử, một chó một tiểu bằng hữu, những kiếm tu này ở trong mắt Âu Dương thật sự là quá chậm.
Kiêu ngạo xông vào đám người như vậy chỉ vì Âu Dương muốn đào thải thêm vài kiếm tu.
Chỉ cần đào thải thêm vài người, lão Nhị nhà mình sẽ ít đi vài đối thủ cạnh tranh.
Không có chân nguyên gia trì, những người này cùng lắm cũng chỉ là người bình thường có cảnh giới như mình.
Mà Âu Dương am hiểu nhất chính là hành hung đám rác rưởi cảnh giới ngang nhau.
Ta ngồi xổm ở kỳ Luyện Khí mười mấy năm, ngươi cũng xứng so với ta?
Cướp đồ ăn với lão Nhị nhà ta? Cũng không hỏi ta là ai?
Tuy rằng lão Nhị nhà mình gần như tương đương với người thừa kế chính thống, nhưng ai có thể cam đoan có thể không bất ngờ xảy ra chuyện xấu hay không?
Chờ đào thải đủ nhiều rồi mình lại lôi kéo Triều Tiên Tôn phía sau cùng nhau bị loại, tiểu tử này đính ngay trên mặt cái mác Thiên Mệnh chi Tử, đó chính là một biến số!
Nhưng các kiếm tu dần dần chung tay đồng lòng vây quanh Âu Dương, Âu Dương hai quyền khó địch lại bốn tay, dần dần cũng chỉ còn sức đủ để chống đỡ.
Nếu không phải là thân thể Tịnh Tử đủ dài, cắn đủ ác, thì Âu Dương đã sớm chết ở dưới loạn kiếm.
Triệu Tiền Tôn ở một bên lại không ngừng kêu khổ, trên quy tắc cũng đã nói, chỉ cần có một người bị đào thải, một người kia cũng sẽ bị đào thải theo.
Âu Dương trước mắt giống như là ngại đi tìm chết chưa đủ nhanh, thí điên xách theo con chó xông lên đối đầu kẻ khác.
Chính mình chỉ có thể bảo vệ ở bốn phía, sợ Âu Dương không cẩn thận bị loại, liên lụy mình cũng xong đời theo.
Nhưng như thế cũng đủ để khiêu khích nhiều người tức giận, tất cả kiếm tu tại giờ khắc này trở nên cùng chung mối thù!
"Mọi người cùng tiến lên, tên xách chó này có chút mạnh!"
"Chết tiệt, bị người ta dùng chó đánh loại thì cũng quá buồn nôn! Chơi hắn!"
"Con chó này còn có thể quay đầu cắn người? Đậu má, ta bị cắn một cái liền bị đào thải?"
"Hắn có vẻ mạnh á, thật muốn đổi con chó trong tay hắn thành ta!"
"Vậy ngươi chết trước cho ta!"
…
Các kiếm tu nhao nhao rút kiếm vọt tới chỗ Âu Dương, mặc dù đã không còn chân nguyên, nhưng chỉ cần là kiếm tu thì đều có kiếm pháp, kiếm chiêu, hoặc là kiếm kỹ độc đáo của mình.
Những thứ này ở trước mặt đại tu sĩ lĩnh ngộ kiếm ý có lẽ có chút không đủ xem, nhưng trước khi có kiếm ý, những kỹ năng này chính là thủ đoạn lấy làm kiêu ngạo nhất của kiếm tu.
"Quần ẩu? Ta sợ các ngươi?" Âu Dương cười lạnh một tiếng, Âu Dương nâng Tịnh Tử lên, mặc dù chỉ có thể điều động được một ít chân khí trong cơ thể, nhưng đối phó những phế vật chỉ có thể cận chiến này thì vẫn là đủ rồi.
Tay Âu Dương nâng bụng Tịnh Tử làm động tác lên đạn, giơ con chó lên hướng về phía đám người mà tà mị cười lạnh: "Hôm nay đều chết hết cho ông!"
"Tách tách tách tách tách!"
Từng tia từng tia chân khí trong cơ thể Âu Dương liên tiếp truyền đến trong cơ thể Tịnh Tử.
Bởi vì trước đó đã thí nghiệm qua, Tịnh Tử đã biết suy nghĩ của chủ nhân nhà mình, nó há miệng chó ra mà nhả bắn một trận liên tục.
Trong nháy mắt Âu Dương tay bưng chó lạp xưởng hóa thân thành tay bắn tỉa cầm súng tự động trong tay đối đầu với thổ dân quơ sắt, cảnh tượng này thật có sức đả kích cả về thị giác lẫn tinh thần!
Vô số đạn chân khí nã liên thanh về phía các kiếm tu, người trúng trong nháy mắt bị đào thải, truyền tống khỏi bí cảnh.
Mọi người, thời thế thay đổi rồi!
Ai còn vung vẫy cây sắt giả bộ làm cao thủ, cao thủ chân chính chính là bắn không trượt phát nào!
Ít nhất về bản lĩnh lia súng, trong giới tu hành này, Âu Dương tự xưng là thứ hai thì không ai dám xưng là thứ nhất!
Trong nháy mắt, vô số kiếm tu mang theo sự khuất nhục mà bị loại, miệng chó của Tịnh Tử cũng sùi bọt mép.
Nháy mắt khi các kiếm tu bị loại lập tức bị truyền tống ra khỏi bí cảnh tiên nhân thì tất cả mọi người chửi ầm lên.
Bí cảnh tiên nhân này có lối tắt! Chính là dùng chó để qua cửa!
Hầu như mọi người đều tán tu, cho nên tốc độ truyền bá lời đồn đại là cực nhanh.
Rất nhanh, trong giới tu hành liền nổi lên danh hiệu của một vị hung thần!
Vị hung thần này xác theo một con chó dài màu nâu giết bảy vào bảy ra giữa một đám kiếm tu, hết sức hung ác!
Tục xưng:
Chiến thần xách chó!