Chương 128: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Chuyện cũ

Phiên bản dịch 7660 chữ

Kiếm để quá lâu không sử dụng sẽ bị rỉ sét.

Vậy làm thế nào để loại bỏ những vết rỉ sét, một lần nữa khôi phục hàn quang cho một thanh kiếm đây?

Đương nhiên là dùng đá mài đao để mài cho tốt.

Kiếp trước Âu Dương đã từng làm đại biểu khóa ngữ văn nên nháy mắt là hiểu được ý tứ trong đó, lạnh mặt nhìn người đàn ông trước mắt mà nói: "Ngươi là muốn dùng mạng của các kiếm tu đi làm đá mài đao?"

Người đàn ông gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Phải mà cũng không phải, thay vì nói là dùng tính mạng của bọn họ đến làm đá mài đao, chẳng bằng nói là dùng kiếm ý của bọn họ. Vạn kiếm hội tụ một kiếm, tạo sân khấu để Kiếm tiên lộ diện, rất có ý nghĩa không phải sao?"

Phương pháp cần giết nhiều người như vậy mà người đàn ông này lại có thể hời hợt nói ra, giống như là thoải mái giẫm chết mấy con kiến.

"Kiếm tiên? Ta thấy gọi kiếm ma mới đúng đi!" Âu Dương cười lạnh trào phúng.

"Tiên hay ma cũng được! Ngươi cảm thấy có khác gì nhau, đến cuối cùng còn không phải là vì trở thành danh hiệu thuộc về mình sao?" Người đàn ông ngồi xếp bằng ở trên mặt hồ nhìn Âu Dương mà cười nói.

"Người tu hành vốn là ích kỷ, vì đạo của mình mà có thể không từ thủ đoạn, ngươi xem không phải những kiếm tu muốn kế thừa truyền thừa Lý Thái Bạch cũng như vậy sao?" Người đàn ông này một bước cũng không nhường, nhìn chằm chằm vào Âu Dương mà nói.

"Đó là chuyện ma mới làm, người tu hành chân chính chỉ cầu quang minh chính đại truy tìm đạo của mình!" Âu Dương cũng phản bác nói.

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là người đàn ông kia bỏ cuộc trước, hai tay chống trên mặt nước mà lười biếng mở miệng: "Tùy ý ngươi, dù sao cũng giống nhau, chẳng qua là lấy cớ phủ thêm một tầng đường hoàng mà thôi."

"Ngươi là kiếm linh? Ngươi làm ra ván cờ này chính là vì cho mình xuất thế?" Trong lòng Âu Dương nhảy dựng, lão Nhị nhà mình là đang tranh giành truyền thừa của Lý Thái Bạch, chẳng phải là cũng muốn kế thừa thanh kiếm này?

Một thanh kiếm giết người như giết chó như vậy, có thể có uy hiếp gì với lão Nhị hay không.

"Ta không phải kiếm linh, ách, cách nói này có chút không đúng, một ta khác mới là kiếm linh!" Tà áo xanh suy nghĩ một chút rồi nói.

Tà áo xanh vừa dứt lời, miệng chó của Tịnh Tử đã vươn tới trước mặt người đàn ông.

"Nói tất cả chuyện của ngươi ra, bằng không hiện tại ta liền làm thịt người!" Âu Dương đứng ở trước mặt người đàn ông mà mở miệng nói.

Nhìn Âu Dương lành lạnh uy hiếp mình, người đàn ông cười cười: "Ngươi còn rất để ý tiểu tử kia sao? Được được được, ta nói!"

Âu Dương bắt đầu vận chuyển chân khí vào trong cơ thể Tịnh Tử, người đàn ông lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng.

Người đàn ông đứng lên, ngậm rễ cỏ, cởi tà áo xanh trên người ra khoác ở trên người mình, nhìn phong cảnh không thay đổi của cảnh vật ở phía xa mà nhẹ giọng nói: "Ta và Lý Thái Bạch là bạn thân, vì thành toàn cho Lý Thái Bạch, ta đã táng thân vào lò kiếm rồi đúc ra thanh tiên kiếm mạnh nhất trên thế giới này, Lý Thái Bạch cũng bởi vì thanh kiếm này mà thành công chen chân vào cảnh giới Tiên Nhân!"

"Bạn thân kiếp trước của Tiểu Bạch?" Âu Dương nhìn người đàn ông trước mắt đang rơi vào hồi ức, cảm giác ở nơi này có một quả dưa lớn để ăn, trong tay run lên, một viên đá ghi chép mini xuất hiện trong tay.

Người đàn ông lại như cũ mà tiếp tục tự thuật: "Vốn ta cho rằng ta cũng đã chết, nhưng sau khi ý thức ta khôi phục thì mới phát hiện mình bị vây ở trong thanh kiếm kia, khi đó ta cũng chính là kiếm linh mà ngươi vừa nói."

Nhưng thời điểm ý thức của mình thức tỉnh, lại chính là chuyện sau khi Lý Thái Bạch ngã xuống.

Vị bạn thân này của mình đã chém hết tiên nhân trong thiên hạ, đến cuối cùng mình lại rơi vào trạng thái người đã chết đạo cũng tiêu tan.

Vốn cho là mình cũng sẽ được chôn ở đây, nhưng thế giới con do chính Lý Thái Bạch đã đạt cảnh giới Tiên Nhân mở ra lại bao lấy chính mình, rồi biến mất ở trong thế giới này.

Những năm tháng thật sự là quá dài, dài đến đủ để cho mình nổi điên, mà mình thân là kiếm linh đột nhiên phát hiện mình lại có thể thao túng thế giới con của Lý Thái Bạch lưu lại!

Đại khái là bởi vì mình là kiếm bản mệnh của Lý Thái Bạch, cho nên sau khi Lý Thái Bạch chết thì thế giới con này tự động thừa nhận mình là chủ nhân của phương thế giới này.

Một thanh kiếm có thể làm được gì?

Cái gì cũng không làm được!

Rõ ràng có được ý thức lại chỉ có thể trơ mắt đứng ở trong kiếm, vượt qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Kiếm linh sẽ không ngủ, không cần ăn cơm, thậm chí sẽ không hô hấp.

Trong năm tháng vô tận này chính mình lại làm một thanh kiếm cắm ở trong thế giới con này, không thể động đậy.

Khi có thể nhớ lại tất cả mọi thứ, tất cả những ảo tưởng điên cuồng của mình lặp đi lặp lại trong đầu không biết bao nhiêu lần.

Mình điên rồi!

Người đàn ông quay đầu nhìn Âu Dương mà kinh ngạc nói ra: "Ta điên rồi! Không biết điên lúc nào, nhưng khi đó ta thực sự đã điên rồi. Ta bắt đầu oán hận, oán hận thế giới này, oán hận Lý Thái Bạch, oán hận chính mình, oán hận tất cả! Nhưng oán hận cũng vô dụng, ta vẫn bị nhốt trong thanh kiếm kia."

“Mà lý trí còn sót lại bị sự oán hận vô tận gạt bỏ, cuối cùng lý trí cẩn thận kia bị gạt bỏ ra ngoài kiếm, cũng chính là ta mà ngươi nhìn thấy!”

Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp, dường như rơi vào trong hồi ức kỳ lạ, nhưng lời nói trong miệng vẫn không ngừng tuôn ra.

“Rõ ràng là bởi vì bị vây trong kiếm mới dâng lên sự oán hận vô tận, kết quả đến cuối cùng, thứ rời khỏi thân kiếm lại chính là tia lý trí còn sót lại của ta, nói ra thật đúng là buồn cười.

Mà khi lý trí bị đẩy ra ngoài cơ thể, cũng chính là ta hiện tại mà ngươi nhìn thấy thì lại bắt đầu du đãng trong thế giới mà Lý Thái Bạch lưu lại.”

Du đãng không biết bao nhiêu năm, gần như từng cọng cây ngọn cỏ của thế giới này đều đã khắc ở trong đầu của mình, mà mình cũng có thể tùy tâm sở dục khống chế hết thảy nơi này.

Nhưng mình không cách nào rời khỏi nơi này, giống như mình đã biến thành một chỉnh thể cùng thế giới này, cho nên chính mình nhàn rỗi không có việc gì làm liền dựng một phần mộ ở chỗ này cho lão bằng hữu.

Tuy rằng sau khi Lý Thái Bạch ngã xuống, hài cốt đã bị tiêu tán vào thiên địa, nhưng quần áo và túi trữ vật vẫn được bảo tồn, mà thanh kiếm kia cũng cắm ở chỗ sâu trong phần mộ.

"Câu chuyện này nghe thế nào?" Tà áo xanh nghiêng đầu nhìn Âu Dương mà hỏi.

Âu Dương gật đầu mở miệng: "Nghe thật vớ vẩn!"

"Đúng là quá vớ vẩn, nhưng lại chính là sự thật đã xảy ra!" Tà áo xanh tỏ vẻ đồng ý, nhưng cũng buông tay tỏ vẻ bất lực.

"Vậy truyền thừa của Kiếm tông là chuyện gì xảy ra? Tại sao Lý Thái Bạch lại trở thành lão tổ Kiếm tông?" Âu Dương mở miệng hỏi.

Tà áo xanh kinh ngạc nhìn thoáng qua Âu Dương, chỉ chỉ con chó Âu Dương đang bưng, nói: "Chuyện này ngươi nên hỏi Tịnh Tử thử mới đúng chứ?"

Chó lạp xưởng Tịnh Tử bị gọi tên nên mê man nhìn tà áo xanh, đột nhiên như là hiểu ra cái gì đó, thấp giọng nói: "Ta à, ta vốn chỉ là một cái vỏ kiếm."

Một vỏ kiếm dùng để bảo vệ kiếm!

Đã từng có một vị thiếu niên đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này, cảm giác thân thiết trên người thiếu niên làm cho chó lạp xưởng tưởng rằng là người hắn chờ đã trở lại, trên người hắn cũng mang theo Thanh Liên kiếm ý chỉ thuộc về Lý Thái Bạch.

Cho nên chó lạp xưởng đã đưa ghi chép của hắn cho hắn.

Nhưng thiếu niên kia sau khi đi liền không trở lại nữa.

Lúc gặp lại vị thiếu niên kia, thiếu niên kia đã là lão nhân tóc bạc phơ.

Lúc này chó lạp xưởng mới nhận ra hắn, hóa ra hắn là chiếu đuôi tua rua đính cuối chuôi kiếm!

Lúc Lý Thái Bạch chết, chiếc tua kiếm kia ở lại nhân gian, hóa hình ra một vị thiếu niên.

Thẳng đến khi hắn tóc bạc tuổi xế chiều thì mới trở về, khi ấy chó lạp xưởng và vị lão nhân đã sắp chết khô kia chỉ biết ngồi nhìn nhau không nói gì.

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    135

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!