Sau khi nghe xong câu chuyện về chó lạp xưởng, đại não Âu Dương rơi vào trạng thái chết máy.
Âu Dương đếm đầu ngón tay sắp xếp lại mối quan hệ giữa bọn họ.
Chó lạp xưởng là vỏ kiếm của thanh kiếm kia, người khai sáng Kiếm tông là tua kiếm của thanh kiếm kia, người đàn ông trước mắt là lý trí của kiếm linh, hiện tại trong thanh kiếm này còn có một kiếm linh đã bị điên.
Sau khi Lý Thái Bạch chết, tua kiếm rơi xuống nhân gian rồi hóa ảo ra hình người, trở thành người sáng lập Kiếm tông.
Vỏ kiếm biến hóa thành bộ dáng chó lạp xưởng, nhưng không đúng, vì sao Tiểu Bạch có thể ngộ đạo với chó lạp xưởng?
Âu Dương nói nghi hoặc trong lòng ra, người đàn ông khoanh hai tay trước người suy tư một chút nói: "Kiếm của Lý Thái Bạch chính là do ta chế tạo ra, cho nên con chó này theo lý mà nói cũng là do ta tạo ra."
"Ngươi cũng giữ lại truyền thừa của mình?" Âu Dương mở miệng hỏi.
Người đàn ông gật đầu đắc ý nhìn Âu Dương mà nói: "Nói ra ngươi có thể không tin, tuy rằng trước khi chết ta không thành tiên, nhưng cũng chỉ cách tiên một bước."
Âu Dương nhìn trái nhìn phải, mở miệng hỏi: "Vậy không gian này chính là thế giới con của bán tiên nhân ngươi?"
Người đàn ông đỏ mặt, ấp úng nói: "Ta không phải đã nói rồi sao, ta chỉ kém Tiên một bước, chỉ kém ở chỗ này, ta chẳng qua là xé đi một ít không gian của Lý Thái Bạch mà thôi"
Lão thiên, tiểu tử này còn dám khoác lác?
Thân là kiếm linh của Lý Thái Bạch dĩ nhiên còn dám vụng trộm cắt xén từ trong thế giới con của Lý Thái Bạch ra một khối đất cho mình.
Nhưng nếu so với những thứ này, những chuyện chó má xui xẻo phức tạp vừa rồi Âu Dương nghe được mới là thứ hắn cảm thấy nếu dùng để viết tiểu thuyết thì cũng có thể chảy ra mười vạn chữ.
Nói cách khác: Lão Nhị nhà mình sẽ kế thừa đạo của Lý Thái Bạch, mà Tiểu Bạch sẽ kế thừa đạo của bạn thân Lý Thái Bạch?
Vậy Tiểu Bạch cũng sẽ trở thành vỏ kiếm của lão Nhị nhà mình?
Âu Dương cảm giác được dường như có một bàn tay luân hồi đang thúc đẩy tất cả những chuyện này.
Sự trùng hợp của những chuyện này có chút quá đáng khiến Âu Dương không khỏi lo lắng.
Tịnh Tử lặng yên không một tiếng động mà thoát được cánh tay Âu Dương, đứng ở bên cạnh người đàn ông áo xanh, nó ngồi xổm ở nơi đó mà cùng người đàn ông áo xanh nhìn Âu Dương.
Chó lạp xưởng có chút rối rắm, một bên là chủ nhân đưa mình đến thế giới này, một bên là chủ nhân mới khiến mình rất thoải mái.
Tuy rằng rất không nỡ, nhưng chó lạp xưởng vẫn lựa chọn người đàn ông áo xanh mà mình đi theo không biết bao nhiêu năm tháng.
Đối với chuyện chó lạp xưởng làm phản, Âu Dương cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, coi như là mình chiếm được truyền thừa của thế giới con này, nhưng khi chủ nhân chân chính xuất hiện thì sự thừa nhận đó sẽ trở nên không đáng một đồng.
Đồ của người ta cuối cùng cũng là của người ta!
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Âu Dương mới ngẩng đầu nhìn một người một chó mà hỏi: "Cho nên, các ngươi muốn làm gì?"
Hai tay người đàn ông áo xanh cắm ở trong ống tay áo, tò mò nhìn Âu Dương một lúc rồi mới mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Âu Dương!" Sắc mặt Âu Dương trở nên bình tĩnh, nhưng tay đã lấy quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" kia từ trong ngực ra.
"Người họ Âu sao? Một dòng họ rất quen thuộc!" Người đàn ông áo xanh có chút cảm thán, trên mặt mang theo một tia tưởng nhớ.
"Ta họ Âu Dương, có họ không tên." Âu Dương mở quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" vừa tìm kiếm vừa đáp.
"Kỳ lại như vậy sao? Quên đi, thế giới này có quá nhiều chuyện cổ quái." Người đàn ông áo xanh cảm thán một tiếng, sau đó thò người ra nói: "Ta đưa một mình ngươi tới đây kỳ thật chính là để cho ngươi không quấy rầy tới việc sư đệ ngươi kế thừa truyền thừa của tiên nhân, chỉ là vì ta muốn diệt trừ chính mình đã điên bên trong thanh kiếm kia, sư đệ ngươi cũng có năng lực làm được, mà khi đã diệt trừ kiếm linh là hắn sẽ đạt được truyền thừa Kiếm tiên hoàn chỉnh, trở thành vị tiên nhân duy nhất trên thế giới này, đây chẳng lẽ không phải là một chuyện tốt vẹn cả đôi đường sao?"
"Chính mình dùng hết toàn lực vất vả để đạt được thứ đó thì thứ đó mới là thứ mình xứng đáng, nếu như ngay từ đầu đã là một hồi tính toán, thì thứ đạt được cũng là bánh ngọt nhồi thạch tín." Âu Dương khép sách lại rồi bỏ sách vào trong ngực, sắc mặt trầm tĩnh như nước, hai tay hắn vỗ mạnh một cái.
"Dám tính kế với thằng nhóc nhà ta, cho dù ngươi là tiên nhân, lão tử cũng phải bẻ răng của ngươi xuống!" Âu Dương hung tợn nhìn một người một chó ở đối diện mà quát to.
Mặt hồ dưới chân Âu Dương trong nháy mắt dâng lên cơn sóng lớn cuốn cuộn ngất trời, hơn mười con rồng nước nhảy lên từ trong hồ, thân hình to lớn bơi lội chiếm cứ phía sau Âu Dương.
Mỗi con rồng nước đều trông rất sống động, vảy trên người chúng càng ngày càng trở nên rõ ràng, mơ hồ có một loại uy áp đặc biệt thuộc về thần thú tản mát ra từ trên người rồng nước, bao phủ trên toàn bộ mặt hồ!
"Lên!"
Hơn mười con rồng nước quấn lấy nhau, trong ánh mắt vốn vô thần chậm rãi có hào quang, những con rồng nước này không gặp phải ngăn cản của Âu Dương, bắt đầu nhao nhao điểm mắt.
"Thật đúng là một biến số, lại có thể ban sinh cơ cho vật chết? Tiên nhân cũng làm không được chuyện này, vậy mà tiểu tử này lại có thể làm được! Tịnh Tử, ngược lại là ngươi đã tìm được cho mình một chủ nhân tốt!" Hai tay người đàn ông áo xanh khép ở trong ống tay áo, bình tĩnh nhìn đám rồng nước mà Âu Dương triệu hồi ra ở phía sau rồi nói với chó lạp xưởng ở bên cạnh.
"Nếu như ngươi còn không tay, thì hai người chúng ta không thể không chết ở chỗ này!" Chó lạp xưởng nói với người đàn ông áo xanh đang còn dám phí công phu đánh giá.
"Hở? Liên quan gì đến ta? Ta vốn chính là bất tử bất diệt!" Người đàn ông áo xanh nghiêng đầu hỏi chó lạp xưởng.
Sắc mặt vốn còn phấn khích của chó lạp xưởng dừng lại một chút, rồi chuyển sang vẻ mặt kinh ngạc, nó vốn cho rằng người đàn ông áo xanh đã thăng cấp tiên nhân sẽ thi triển thủ đoạn tiên nhân gì đó, trực tiếp ra tay san bằng Âu Dương ở phía đối diện.
Không nghĩ tới tên này trực tiếp chọn nghỉ chơi!
Tuy rằng mình là Đạo bảo, nhưng mà đối mặt với hơn mười con ngụy long có linh trí thì chính mình thật sự sẽ chết đó!
Thao! Ngươi còn là người hay không, vậy mà dám hại một con chó?
Chó lạp xưởng Tịnh Tử há mồm cắn người đàn ông áo xanh, nhưng người đàn ông áo xanh lại cười ha hả, một cước đá chó lạp xưởng bay ra ngoài.
Cũng chỉ là một cái vỏ kiếm mà thôi, đồ vật mà mình chế tạo ra còn có thể hại ngược chủ sao?
Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần có thể cản trở Âu Dương ở chỗ này, không quấy rầy Lãnh Thanh Tùng tiếp nhận truyền thừa của Lý Thái Bạch thì đã chính là một chuyện vô cùng tốt.
Chỉ là hắn có chút nghĩ không thông, mình đã rất thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình, hơn nữa còn có thiện ý rất lớn.
Từ đầu đến cuối điều mà hắn muốn duy nhất chính là trợ giúp Lãnh Thanh Tùng leo lên tiên đạo, chuyện này mặc kệ là đối với Âu Dương hay là Lãnh Thanh Tùng đều là chuyện vô cùng tốt.
Nhưng tại sao Âu Dương lại muốn rút đao khiêu chiến với mình?
Là vì chuyện tính kế sao? Nhưng những người tham gia này bao gồm bốn người của Tiểu Sơn phong đều là chủ động tới.
Ở thời đại của hắn, khi tiên nhân chưa vong, có thể trở thành quân cờ của tiên nhân đã là vinh dự vô thượng.
Hắn không hiểu tại sao Âu Dương lại phản đối mình như vậy.
Nhưng khi hắn còn ở thế giới này thì là đồng đẳng với tiên nhân, vẫn không để những thủ đoạn Âu Dương sử dụng này vào trong mắt.
Dù sao ở trong thế giới này, mình mới là chúa tể của thế giới này!
Người đàn ông áo xanh chậm rãi rút tay từ trong ống tay áo ra, nhẹ giọng niệm: "Trảm!"
Trong nháy mắt, hơn mười con rồng nước phía sau Âu Dương đầu thân tách rời, chớp mắt đã hóa thành một ghềnh nước rơi vào trong hồ.
Tiên nhân mở miệng liền có thể trảm long!