Chương 133: [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack

Tiên nhân

Phiên bản dịch 8163 chữ

Khuôn mặt chó của Tịnh Tử tràn đầy tang thương, giống như nhìn thấu hồng trần này.

Lập tức cả người con chó Tịnh Tử bay lên, cảm giác đau đớn truyền đến từ mông chó làm cho nó cảm giác một loại thoải mái khác!

"Con mẹ ngươi là một con chó, ở chỗ này giả bộ triết học gia cho ta xem cái gì?" âu Dương thu chân lại, vẻ mặt khinh thường mà hừ lạnh.

Không ai thích bị một con chó thuyết giáo, nhất là âu Dương nhìn xa trông rộng ta đây.

âu Dương thu chân lại, trong đầu đã xâu chuỗi tất cả lại với nhau.

Toàn bộ sự kiện liên quan đến bí cảnh tiên nhân đại khái chính là do một kẻ điên bị nhốt không biết bao nhiêu năm muốn thành tiên thiết hạ ra mà thôi.

Chỉ là vì để mình thành tiên, thậm chí không tiếc mưu đồ không biết bao nhiêu năm, chỉ là vì để mai kia có thể trở thành tồn tại chí cao vô thượng.

Thật đúng là một kẻ đáng thương bị sức mạnh che hai mắt.

Mà âu Dương không chút hoảng hốt, bởi vì âu Dương tin tưởng thằng nhóc nhà mình, thằng nhóc nhà mình thân là Vị Diện chi Tử mà ngay cả chút khó khăn này cũng không qua được, thì bảng hiệu Vị Diện chi Tử này đã có thể đập.

Mà một người khác cho âu Dương lòng tin cực lớn chính là vị sư phụ vẫn không đứng đắn kia!

Hồ Vân!

Liên tưởng đến những chuyện mà mình và lão Nhị đã cùng trải qua trong lần đi đến nhân gian trước đó, hơn nữa còn có lần đi vào bí cảnh tiên nhân này, chỉ sợ đều do vị sư phụ không đứng đắn nhà mình kia đã an bài vững vàng thỏa đáng.

Dù sao vị sư phụ không đứng đắn nhà mình kia chính là người đàn ông được hệ thống rác rưởi đánh giá cao.

Tuy rằng hệ thống của mình quả thực rác rưởi, nhưng bất kể là bảng thuộc tính hay lượng lớn giá trị chân khí kia, vẫn là thứ để cho mình liền có thể đứng ở thế bất bại ngay từ đầu!

"Lão gia hỏa lần này nếu như trở về, ta thề treo hắn ở trên cây của Tiểu Sơn phong phơi ba ngày!" Trong lòng âu Dương tức giận nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười.

Trong một cung điện xa hoa, soái ca trung niên đang để trần cánh tay quỳ một gối trên đất vỗ ngực thề non hẹn biển với một vị nữ tử thiên kiều bá mị ở trên giường, đột nhiên mũi ngửa ngáy, hắt hơi một cái: "Hắt xì!"

Nhất thời lông mày liễu của nữ tử thiên kiều bá mị đang ôm chăm ở đối diện dựng thẳng, tức giận nhìn về phía soái ca trung niên.

Soái ca trung liên vội vàng không ngừng dỗ dành: "Bảo nhi, vừa rồi ta là bởi vì ngươi quả mê người, chân nguyên không thể khống chế được mà xông lên đầu mũi nên mới hắt hơi, may mắn chỉ là hắt hơi, bằng không nhìn ngươi, ta không thể không chảy máu mũi!"

Lời tâm tình làm cho người ta buồn nôn như vậy, nhưng vị nữ tử thiên kiều bá mị đối diện kia giống như rất nghiện chiêu này, đôi mắt phượng đẹp híp lại nhìn soái ca trung niên, một cái chân ngọc duỗi từ trong chăn ra, cọ cằm soái ca trung niên.

Trong nháy mắt, tình ý đầy phòng, màn đỏ mềm mại rũ xuống, long ngâm phượng minh.

Có kinh nghiệm rời khỏi bí cảnh tiên nhân lần trước, tay âu Dương không chút do dự nâng Tịnh Tử lên, nhắm ngay bầu trời chơi ngay một phát "Thiên Tường Cẩu Thiểm"!

Không gian bắt đầu vỡ nát, Tịnh Tử bị âu Dương buộc ở trên đai lưng cảm thấy mỹ mãn mà nhìn bầu trời đang chậm rãi khép lại, âu Dương lấy quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" của mình ra tìm kiếm một chút, lập tức hai tay vỗ một cái mà quát to: "Thủy trụ!"

Hồ nước dưới chân nâng âu Dương bay về phía không trung bị vỡ nát.

Một chân giẫm vào trong không gian, cảm giác mất trọng lượng không nói rõ được cũng không tả rõ được khiến âu Dương mất thăng bằng, trực tiếp ngã xuống.

Hai mắt âu Dương ngã vào một mảnh đen kịt, nhưng sau một khắc trước mắt nhất thời sáng lên, chính mình lại đi tới một địa phương xa lạ khác!

Nơi này là một quảng trường bốn phía có mây bảy sắc lượn lờ.

Vô số người ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, mặt hướng về phía đông mà dùng vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn tảng đá lớn ở xa xa.

Mà trên tảng đá lớn là hai lão nhân tiên phong đạo cốt đang ngồi đối diện nhau, trên bàn cờ trước mặt bọn họ là một ván cờ vây.

"Sư huynh, nơi này là địa phương nào?" âu Dương tò mò nhìn trái nhìn phải, giơ tay lên vỗ bả vai một người trẻ tuổi bên cạnh để hỏi.

Nhưng tay lại trực tiếp xuyên qua thân thể đối phương, thiếu chút nữa âu Dương đã ấn xuống đất.

"Hư ảnh?" âu Dương giơ tay lên khua, tay không hề bị vướng gì nên lắc lư trong cơ thể đối phương.

Có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào. Nói cách khác, bây giờ ở trước mắt mình chỉ là hư ảnh không biết đã lưu lại từ khi nào?

Nếu là hư ảnh, vậy chẳng phải mình muốn làm gì thì làm sao?

Khóe miệng âu Dương nhếch lên, hắn đi qua đám người ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, đi về phía tảng đá lớn.

Đi tới trước tảng đá lớn, lúc này âu Dương mới phát hiện tảng đá lớn trước mắt là thực thể, ngược lại có thể leo lên.

Nhưng khi đến gần hai lão nhân một béo một gầy đang ngồi phía trên đó, trong lòng âu Dương cảm giác có chút nguy hiểm theo bản năng.

Cúi đầu chuẩn bị lấy từ trong ngực mình quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" ra, tay âu Dương lại xuyên qua cả thân thể của mình!

Tay xuyên qua ngực mình vậy mình cũng là hư ảnh?!!

Mà Tịnh Tử vốn buộc ở thắt lưng của mình lúc này cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.

Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì?

âu Dương quay đầu nhìn lại, không biết có bao nhiêu người lít nhít ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn dùng vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn về phía hai lão đầu trên tảng đá lớn, trong miệng bắt đầu thì thào tự nói.

âu Dương không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, nhưng âm thanh ồn ào hội tụ cùng một chỗ giống như thủy triều rót vào trong lỗ tai khiến hắn chỉ muốn điều động chân khí trong cơ thể mà trực tiếp bạo khí làm nổ tung hết thảy trước mắt.

âu Dương lại kinh ngạc phát hiện chân khí vốn mênh mông trong đan điền của mình hiện tại cũng chỉ lác đác không còn bao nhiêu.

Không có cách nào móc ra quyển "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở thuật pháp Ngũ Hành" kia, cũng mất đi lượng lớn chân khí, ngay cả thân thể cũng biến thành hư ảnh.

âu Dương đành dùng cả tay lẫn chân để leo lên tảng đá khổng lồ kia, không đợi mình thở ra một hơi, lại nghe được âm thanh hai lão nhân đang nói chuyện với nhau.

"Trong Triều Ca thành có kiếm tiên hàng thế!"

"Giết?"

"Giết không được, không bằng đồng hóa."

"Như thế nào?"

"Kiếm phải có vỏ, phải có một người trở thành vỏ kiếm!"

"Được không?"

"Được!"

Hai lão nhân một bên hạ cờ, một bên nói chuyện câu được câu không, âu Dương ngồi xổm bên cạnh bàn cờ ở giữa hai người lại phát hiện trên bàn cờ không có lấy một cái gì.

Nhưng hai lão nhân khi thì cau mày, khi thì thoải mái cười to mà chỉ vào quân cờ không tồn tại trên bàn cờ cười ha ha.

Phía dưới là vô số âm thanh ồn ào hội tụ lại cùng một chỗ như thủy triều làm cho một lão nhân trong đó nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Im lặng!"

m thanh vốn ồn ào lập tức dừng lại, tất cả mọi người thành kính quỳ trên mặt đất, chờ đợi lão nhân mở miệng nói chuyện.

Lão nhân quét mắt nhìn về phía đám người, ánh mắt dừng ở trước một người áo xanh không ngừng hôn môi lên mặt đất trước mặt mình, trong mắt hiện lên một tia hài lòng mà hỏi: "Ngươi là người phương nào?"

Người áo xanh kia đứng lên, âu Dương cũng nhận ra, chính là người đàn ông áo xanh tự nhận là tiên nhân trong thế giới con kia!

Áo xanh run rẩy nhìn tiên nhân trước mắt, mình chỉ là khách hành hương hôn lên mảnh đất thánh địa, không nghĩ tới tấm lòng thành tâm thành ý này của mình lại được tiên nhân nhìn thấy!

"Ta tên là âu Dã Tử! Thưa tiên nhân!" Cả người âu Dã Tử run rẩy lắp bắp mà nói.

âu Dã Tử? Nghe tên liền biết làm nghề rèn kiếm.

"Ngươi có nguyện làm quân cờ của ta không?" Lão nhân có dáng người tương đối gầy yếu vừa vuốt chòm râu vừa hỏi.

Mà hai mắt âu Dã Tử lại đầy vẻ cuồng nhiệt nhìn tiên nhân trước mắt, đứng lên rồi lại quỳ bái thật sâu, xong mới kích động lớn tiếng nói: "Ta nguyện ý! Tưa tiên nhân!"

"Tiên nhân?"

Hai lão nhân này là tiên nhân?

âu Dương ngạc nhiên nhìn hai lão nhân trước mắt, tròng mắt đảo quanh, hắn trực tiếp nằm trên mặt đất, nằm ở phía dưới vạt áo của lão nhân đang đứng kia, hắn muốn nhìn xem phía dưới quần áo của tiên nhân có phải cũng là quần đùi lông nhung hay không.

Nhìn thoáng qua rồi âu Dương đứng lên, vẻ mặt đắc ý nở nụ cười.

Tiên nhân cũng không có gì khác với người bình thường nha.

Thậm chí còn thêu động vật nhỏ.

Bạn đang đọc [Dịch] Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack của Thành Nam Hữu Vũ Lạc Thành Tây

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    130

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!