Mặc dù thiên đạo hơi keo kiệt nhưng không làm ảnh hưởng tới kết quả.
Mẫn diệt trên người Tiêu Phong bắt đầu biến mất, hơn nữa cũng nhanh chóng hồi phục như cũ.
Hai hư ảnh Thanh Long và Chu Tước chậm rãi ngưng thực, uy áp chỉ thuộc về Thần thú hiện rõ từ hai hư ảnh.
Nhưng khiến người khác khiếp sợ nhất chính là con mắt dựng thẳng giữa hai lông mày của Tiêu Phong.
Từng tia sét khiến lòng người sợ hãi đang bao quanh đồng tử dựng thẳng.
Thiên Phạt chi Nhãn, Thần thú ngũ phương.
Thân thể phàm nhân vốn không thể tiếp nhận được nhiều vĩ lực như vậy.
Nhưng vừa nãy, khi Tử Tiêu thần lôi bắt đầu hủy diệt thân thể của Tiêu Phong thì trong cơ thể Tiêu Phong đã ghi nhớ Tử Tiêu thần lôi.
Thanh Long và Chu Tước vừa sinh, vì trốn tránh mẫn diệt của Tử Tiêu thần lôi nên đã dung hợp với Tiêu Phong.
Sau khi tái tạo thân thể, hiện giờ trong người Tiêu Phong đã ẩn chứa Tử Tiêu thần lôi và thần vận của Thanh Long Chu Tước.
Tiêu Phong chậm rãi mở mắt ra, bên trong hai mắt của hắn còn có hư ảnh của Thanh Long và Chu Tước đang di chuyển.
Chỉ mới quét mắt nhìn một vòng cũng đủ khiến những người có tu vi thấp không thể phản kháng lại.
Trong mắt Âu Dương, giao diện thuộc tính của Tiêu Phong đã nảy sinh thay đổi đáng sợ.
Tính danh: Tiêu Phong (Đại Đế nhân tộc)
Tu vi: Có khả năng Kết Đan
Căn cốt: 0
May mắn: 8
Mị lực: 8
Tư chất luyện thể: 11
Kỹ năng đặc biệt: Ý chí bất khuất, Thần thú ngũ phương
Đánh giá: Ai nói nhân tộc không có Đại Đế!
Đờ mờ! Lần đầu tiên nhìn thấy giao diện thay đổi.
Âu Dương thấy bảng của Tiêu Phong vì Thần thú nhập thể mà phát sinh thay đổi thì không khỏi kinh hô thành tiếng.
Không hổ danh là Thiên Đạo chi Tử, còn có thể khiến bảng của hệ thống thay đổi!
Tiêu Phong siết chặt tay thành nắm đấm, chính hắn cũng cảm giác được lực lượng trong cơ thể mình đang bắn ra ngoài, nguyên khí thiên địa đang luân chuyển từng giờ từng khắc làm dịu cơ thể hắn!
Đây chính là lực lượng của Thần thú sao?
Trên lưng Tiêu Phong, Thanh Long và Chu Tước trong Thần thú ngũ phương sinh động như thật, tựa như có thể rời lưng Tiêu Phong bất kỳ lúc nào!
"A!" Tiêu Phong không kìm được đánh ra một quyền, khí lãng khổng lồ cuồn cuộn toát ra khỏi cánh tay Tiêu Phong.
Lật tung mười mấy chiếc bàn đá xanh, đánh ra một cái hố sâu nửa mét trên mặt đất.
Tiêu Phong nhìn nắm đấm của mình rồi cười ngốc, nếu bây giờ gặp được Mã Hưng Nghiệp thì mình có thể một quyền đấm chết bảy tám tên.
Không chờ Tiêu Phong lấy lại tinh thần vui sướng thì đã bị cốc đầu.
Âu Dương tức hổn hển nhìn Tiêu Phong, mắng: "Một tên làm tung nóc phòng đã đủ làm người khác phiền lòng rồi, giờ ngươi lại còn đào đất lên!"
Tiêu Phong bị Âu Dương đánh chỉ biết ha ha cười ngốc, không hề quan tâm bản thân bị đánh, dù Âu Dương có khiển trách thì Tiêu Phong cũng gật đầu cười khúc khích.
Âu Dương ra khỏi sân, nhìn về phía sơn lâm trên Tiểu Sơn phong bị lôi kiếp đánh chồng chất thương tích, rồi móc quyển "Bách khoa toàn thư cơ sở thuật pháp nhập môn" ra.
Nhớ kĩ trong đầu một thuật pháp rồi nhét sách vào túi áo, hai tay giơ cao khẽ hô:
"Hồi xuân!"
Linh khí thiên địa dưới sự dẫn dắt bởi chân khí nhàn nhạt của Âu Dương hóa thành một trận mưa tiên vẩy đều trên những vết tích chồng chất trong núi rừng.
Được cơn mưa tiên tẩy rửa, cây cối bị lôi điện bổ hỏng lần nữa mọc nhành non.
Tảng đá cứng bị bổ vỡ thành mấy khúc mọc ra cỏ dại xum xuê xanh ngắt.
Cỏ cây vốn bị lôi kiếp đánh chết, nhưng dưới cơn mưa, vạn vật lần nữa trở nên xanh um tươi tốt, thậm chí còn xanh tươi hơn cả ban đầu.
Nhưng đường núi bị phá hủy, động vật côn trùng bị đánh chết thì không có cách nào cứu.
"Sửa đường núi bị đánh hỏng, chôn động vật bị đánh chết, do ngươi làm ra, nên ngươi tự sửa đi." Âu Dương nói.
"Tuân lệnh Đại sư huynh!" Tiêu Phong lập tức đồng ý.
"Phải rồi!" Âu Dương vỗ gáy một cái, vội vàng quay lại phòng mình.
Ba người Lãnh Thanh Tùng và Hồ Đồ Đồ vẫn đang bị giam cầm tại chỗ, thậm chí ngay cả kiếm ý của Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ cũng đang bị giam.
Chỉ có tàng hồ Hồ Ngôn đang nhét tay trong áo ngồi xổm trên ghế chờ Âu Dương quay về.
"Pháp thuật cao thâm như này ta không giải được!" Âu Dương đau đầu nhìn đám người đang đứng yên tại chỗ.
"Sư huynh, nếu không ngại thì để ta thử một chút xem?" Tiêu Phong đứng phía sau, không chắc chắn mà nói.
"Ngươi sao?" Âu Dương nhìn về phía Tiêu Phong, nhưng vẫn nghiêng người nhìn Tiêu Phong định giải thuật pháp như nào.
Tiêu Phong tiến lên, hai ngón tay phải làm kiếm xoa giữa đầu lông mày một vòng, Thiên Phạt chi Nhãn lại xuất hiện.
Không gian giao động truyền ra từ Thiên Phạt chi Nhãn, bốn người đang bị giam cầm đã cử động lại được.
Vừa lấy được Thiên Phạt chi Nhãn đã có thể sử dụng được rồi?
Không hổ là tư chất đủ lọt vào mắt xanh của đại đạo!
Âu Dương cảm thán nhìn bốn người đã hoạt động lại được, nhưng mặt nhanh chóng đen lại.
Ban đầu kiếm ý của Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi vũ đang bị giam cầm, nhưng do đã giải khai thuật pháp nên kiếm ý đã mang theo nóc phòng phi ra ngoài.
Âu Dương vươn tay bảo vệ Hồ Đồ Đồ, đen mặt nhìn Lãnh Thanh Tùng và Bạch Phi Vũ, nói: "Ngày mai phải sửa xong phòng cho ta! Nếu không ta lột da các ngươi!"
Về việc sửa nóc nhà, Lãnh Thanh Tùng đã xe nhẹ đường quen, không để uy hiếp của Âu Dương trong lòng.
Trần Trường Sinh kích động nhìn về phía Tiêu Phong, mở miệng nói: "Được rồi sao?"
Tiêu Phong gật nhẹ với Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm, kích động đến run người.
Ngũ Phương đại đế của nhân tộc tương lai lại khởi nguồn từ tay mình!
Đây chính là Đại Đế duy nhất của nhân tộc đó!
Mỗi lần Trần Trường Sinh nghĩ tới đây đều kích động không thể kiềm chế được.
Âu Dương nghi ngờ nhìn Trần Trường Sinh, chẳng lẽ tương lai Tam sư đệ với Tiêu sư đệ có gian tình?
Nếu không sao lại kích động như vậy?
Bạch Phi Vũ nở nụ cười đầy ý vị sâu xa, một đại năng tu thể sẽ mang lại trợ giúp rất lớn cho việc hoàn thành đạo của mình.
Hồ Đồ Đồ hiếu kì nhìn sau lưng Tiêu Phong.
Hình xăm sau lưng kia khiến Hồ Đồ Đồ nhìn mà sợ hãi.
Ông nội có nói: Hồ ly có hình xăm không phải là hồ ly tốt.
Hồ Đồ Đồ hơi không yên lòng lôi kéo Âu Dương, hỏi: "Đại sư huynh, có phải Tiêu sư đệ sẽ thành người xấu không? Hắn đã biết xăm hình."
Âu Dương an ủi: "Không đâu, Đồ Đồ yên tâm, đây chính là khởi đầu tốt của Tiêu sư đệ."
Hồ Đồ Đồ gật nhẹ, nhưng vẫn không an tâm lắm nhìn Tiêu Phong.
Trong phòng rất yên bình, chỉ có tàng hồ Hồ Ngôn đang giấu tay trong áo nhìn mọi chuyện trước mặt.
Từng người trong này đều là thiên tài tuyệt thế vạn năm có một, sự xuất hiện của người nào cũng đều đại biểu cho một thời đại mới đang bắt đầu.
Nhưng đây cũng là điều mà tàng hồ Hồ Ngôn lo lắng.
Loại thiên tài vạn năm không có một lại tụ tập xuất hiện như này không những khiến thời đại ầm ầm dậy sóng, mà còn đại biểu cho một kiếp nạn rất lớn.
Mỗi khi những ngôi sao thời đại mới lấp lóe xuất hiện thì sẽ kéo theo xương và máu của vô số người bình thường.
Dù có là Độ Kiếp kỳ, mình cũng chỉ là một vị Độ Kiếp kỳ bình thường mà thôi.
Nếu thực có đại kiếp nạn thì ngay cả chính mình cũng không thể lo được cho bản thân!
Tàng hồ Hồ Ngôn nhìn mấy người trước mặt, thầm thở dài trong lòng:
Đại kiếp sắp tới rồi sao?