Âu Dương nhìn lão đầu tử ở trước mặt, có chút bất mãn nói: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi tới tìm ta không phải là muốn đến cạy góc tường chứ? Chẳng phải lão Tam bị ngươi đuổi đi làm cái Thánh tử đó sao?”
Động Hư Tử lắc đầu một cái rồi nói: “Đó không phải là mục đích mà ta đến đây, nhưng sự việc lần này đã giải đáp toàn bộ những nghi vấn ở trong lòng ta.”
Âu Dương ra hiệu cho Động Hư Tử tiếp tục nói.
Động Hư Tử nhìn Âu Dương: “Khi còn trẻ, không phải ta khoe khoang, ta thế nhưng là đè đầu cưỡi cổ đám thiên tài cùng thời đại như con chó, nhưng khi còn trẻ chính ta cũng phải sống qua một trận hạo kiếp, ngoại trừ chín đại thánh địa, gần như tất cả tông môn khác trong giới tu hành đều bị huỷ, sinh linh tận diệt.”
“Ý của ngươi là, thời đại của chúng ta cũng phải qua một trường hạo kiếp sao?”
Âu Dương nghĩ đến lời nói lúc trước của tàng hồ, nhìn về phía Động Hư Tử rồi hỏi.
Động Hư Tử không trả lời mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, hai người càng lên cao, khoảng cách giữa mặt trăng và bọn họ càng ngày càng gần.
Mặt trăng to lớn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dịu nhẹ, cả người Động Hư Tử đắm chìm trong sắc vàng của ánh trăng, Động Hư Tử quay lưng lại giống như tiên nhân, nhìn Âu Dương mà nói: “Đó là chuyện của các ngươi, bây giờ ta đã già rồi. Những việc ta có thể làm là trước khi các ngươi trưởng thành là thay các ngươi ngăn chặn một ít trở ngại, giống như sư tổ năm đó đã làm.”
Giọng nói của Động Hư Tử vừa bình thản lại vừa nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên quyết, như một con sư tử già đang bảo vệ đàn con sau lưng.
“Đêm hôm khuya khoắt gọi ta ra đây nghe ngươi tâm tình, còn không bằng để ta về nhà ngủ một giấc!” Âu Dương nhìn bộ dạng của Động Hư Tử tựa như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chết, bĩu môi trầm giọng nói.
“Ha ha ha, người lớn tuổi như ta thường thích đa sầu đa cảm mà, tiểu tử, thời gian không chờ đợi một ai, các ngươi phải sớm tự mình lập ra kế hoạch.”
Động Hư Tử cầm ly rượu lên rót vào trong miệng.
Rượu trái cây thơm ngon nhiễu giọt xuống râu làm ướt đạo bào của hắn, Động Hư Tử không kiềm chế được mà phong trần tiêu sái, hoàn toàn không có chút uy nghiêm như thường ngày của vị chưởng giáo thánh địa.
Được uống rượu ngon, Động Hư Tử kể cho Âu Dương nghe về cuộc giao tranh của ma đạo hàng ngàn năm trước.
Trong lời nói bình thản của Động Hư Tử, một trận đại chiến thần tiên tráng lệ từ từ diễn ra trước mặt Âu Dương.
Vạn vật đều đẫm máu, xương người chết trải dài hàng vạn dặm.
Đại tu sĩ chết như ngả rạ, vì để bảo vệ hạt giống tông môn sau lưng chính mình, giúp họ tồn tại trong thế giới đầy hỗn loạn này.
Ngữ khí của Động Hư Tử vô cùng bình tĩnh, chỉ vài câu đã nói rõ ràng về cuộc đại chiến mấy nghìn năm trước.
Nhưng tâm trạng của Âu Dương lúc thăng lúc trầm.
“Đạo khả đạo, phi thường đạo.” (Lão tử: Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn)
Động Hư Tử tự lẩm bẩm, nhất thời có chút tức giận, nhưng một khắc sau lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Động Hư Tử quay đầu nhìn Âu Dương, cười nói: “Không phải ngươi vẫn luôn nói những gì ta giảng không có ý nghĩa sao? Hôm nay ta tới đây là giảng cho ngươi một bài giảng không phải bài giảng!”
Âu Dương nhìn về phía chưởng giáo Thanh Vân được hệ thống đánh giá là mười hạng toàn năng, lúc này tựa hồ như cả trời đất đều đang lưu chuyển trong mắt hắn.
Động Hư Tử lắc đầu nói: “Đạo có thể xưng đạo thì không phải đạo.”
Vẫn là kiểu mở đầu làm ra vẻ huyền bí, nhưng đột nhiên Động Hư Tử quay đầu lại, nhìn vào mặt trăng với đôi mắt sắc bén rồi hét lên:
“Mỗi người mỗi đạo, đi mỗi người đạo!”
Âm thanh giống như một tiếng chuông lớn, rung chuyển đất trời!
Động Hư Tử nâng tay, trong nháy mắt cây phất trần thẳng tắp như một thanh trường kiếm, Động Hư Tử nhẹ nhàng nhảy lên một cái, bay lên trời, vung mạnh cây phất trần trong tay về phía trước.
Giống như một vệt mực, kiếm khí tỏa sáng theo đỉnh phất trần.
Kiếm khí vô tận giống như cắt đứt bầu trời và trái đất vẽ một đường dài màu trắng khổng lồ.
Một chiêu bình thường của vị chưởng giáo mười hạng toàn năng như tiên nhân hạ phàm này gần như rung chuyển trời đất, và kiếm khí cuồn cuộn đang khuấy động bầu trời sâu thẳm.
Và mục tiêu của kiếm khí là mặt trăng khổng lồ trước mặt!
Trên bầu trời phía trên Tiểu Sơn phong Thanh Vân tông, một đạo kiếm khí rạch trời đột nhiên sáng lên, giống như một tia bạc vẽ về phía mặt trăng.
Dưới kiếm khí, mặt trăng khổng lồ dường như bị chia thành hai nửa!
Đây rốt cuộc là sức mạnh to lớn thế nào!
Nhưng sau một khắc, mặt trăng lại khôi phục bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lúc mặt trăng bị chia làm hai nửa, một làn sóng đạo vận như sương mù từ giữa hai nửa bốc lên!
Cái gì đó bị che giấu giữa bởi trời và đất xuất hiện!
Dưới kiếm khí rộng lớn, đạo vận lưu chuyển, kiếm vận gieo rắc toàn bộ Thanh Vân tông.
Tất cả kiếm tu của Thanh Vân tông giờ phút này đồng thời cảm giác được gì đó, đều ngẩng đầu nhìn trời.
Vào lúc này, bầu trời như mở cánh cổng kiếm đạo, vô số hiểu biết về kiếm đạo từ trên trời rơi xuống, kiếm pháp trước đây không thể hiểu được đột nhiên trở nên rõ ràng trong đầu.
Kiếm tu của Thanh Vân tông lần lượt hướng lên trời cúi đầu, đây là có người truyền đạo của mình, dùng thân thể làm ngòi bút dạy kiếm pháp trong thiên hạ.
Mọi người tranh thủ thời gian tiến vào tu luyện, đêm nay tốc độ tu luyện so với bình thường nhanh hơn mấy lần.
Đối với kiếm tu mà nói, có lẽ cả đời cũng không gặp được cơ hội như vậy!
Bạch Phi Vũ và Lãnh Thanh Tùng đồng thời mở mắt.
Bạch Phi Vũ một thân bạch y bay lên cành cây, chắp tay sau lưng đứng, nhìn vô số kiếm văn trước mắt, cho dù là Kiếm tiên thượng cổ cũng không khỏi tặc lưỡi.
Bây giờ thế gian đã tu luyện kiếm đạo đến mức này, thậm chí không thua gì mình ở kiếp trước?
Thậm chí sử dụng kiếm ý của cá nhân để vén lên chân tướng của kiếm đạo bị thiên địa che giấu?
Tu sĩ thời đại này còn điên cuồng hơn đám chỉ biết sợ tiên nhân thời viễn cổ?
Lãnh Thanh Tùng mặc đồ đen đứng với thanh kiếm trong tay, nhìn vô số kiếm văn trên bầu trời, mặc dù hắn biết mình chỉ là con kiến trước kiếm ý bàng bạc này, nhưng đôi mắt hắn đã đầy ý chí chiến đấu!
Rốt cuộc, một ngày nào đó ta cũng có thể làm như vậy!
Không đúng!
Phải mạnh hơn thế này!
Hai người cũng hơi hướng lên trời cúi đầu.
Đêm nay, có một đại kiếm sư lấy mình làm bút kết nối kiếm môn với thế gian, truyền thụ kiếm pháp cho bọn họ, coi như là sư phụ kiếm tu.
Dù là hai người, với lượng kiếm ý mênh mông như vậy thì đến họ cũng được lợi ích, nên cả hai đều cúi đầu tạ lễ.
Động Hư Tử cũng có chút mệt mỏi, nhảy về đệm, ngẩng đầu uống thêm một hớp rượu, giơ tay chỉ về phía bầu trời xa xa.
Ngón tay chỉ vào một ngôi sao lúc sáng lúc tối trên bầu trời!
Ngôi sao từ trên trời rơi xuống rồi rơi vào trong tay của Động Hư Tử.
Động Hư Tử vung ngôi sao trong tay về phía Âu Dương, giống như là ném đá mà ném cho Âu Dương.
Âu Dương cẩn thận bắt lấy ngôi sao, vừa rơi vào tay còn chưa để hắn kịp cảm nhân thì ngôi sao đã biến mất.
Động Hư Tử tựa như đã say rượu, nằm trên đệm bồ đoàn lẩm bẩm mơ màng.
Âu Dương cũng ngồi ngay ngắn lại, khom người hành lễ với Động Hư Tử.
Lúc này, Động Hư Tử không phải là lão đầu tử xấu xa thường ngày khiến hắn đau đầu khó chịu.
Vì đêm nay,
Có tiên nhân,
Chém trăng, hái sao!