Theo tiếng rống giận dữ của Âu Dương, một người mặc trang phục màu đen ôm một thanh kiếm đi ra.
Quanh thân thiếu niên mặc trang phục màu đen bao phủ kiếm ý lạnh lẽo, chỉ nhìn một chút cũng khiến người ta cảm thấy phát khiếp.
Một thanh bảo kiếm dài ba thước bị thiếu niên ôm thật chặt ở trong ngực, hơi thở của thiếu niên có hơi hỗn loạn, nhưng đã dần dần ổn định trở lại.
Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Âu Dương gật nhẹ đầu, cứng rắn phun ra một chữ: “Được!”
Âu Dương có chút bất lực nhìn thiếu niên đã làm bay nóc phòng, thiếu niên này đúng là nhị sư đệ Lãnh Thanh Tùng của hắn, cũng là thứ khiến hắn cảm thấy đau đầu nhất.
Tính danh: Lãnh Thanh Tùng (Vị Diện chi Tử)
Tu vi: Kết Đan tầng bảy
Căn cốt: 10+1
Mị lực: 10
May mắn: 10
Tư chất kiếm đạo: 10+1
Kỹ năng chuyên môn: Ta là kiếm!
Đánh giá: Vị Diện chi Tử hơi mắc chứng sợ giao tiếp, là nhân vật chính được trời định!
Mỗi lần nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Dương không nhịn được mà chửi mắng thành tiếng, mẹ nó, trời sinh tốt chính là tốt!
Có người sinh ra đã ở ngay vạch đích, có người sinh ra đã làm trâu ngựa!
Thật là, so sánh thôi đã khiến người ta tức chết!
Nhưng mà đây chính là thằng nhóc hắn tự tay nuôi lớn.
Cảnh tượng năm đó vẫn như hiện rõ mồn một trước mắt Âu Dương.
Sau khi hắn mở được hệ thống thì gặp đứa trẻ mồ côi Lãnh Thanh Tùng này, lúc nhìn thấy bảng thuộc tính của Lãnh Thanh Tùng, Âu Dương liền nảy ra ý định thu dưỡng đứa trẻ mồ côi này!
Sớm tạo mối quan hệ với vị diện chi tử mới có thể sống tiếp.
Lúc năm tuổi, hắn mang theo Lãnh Thanh Tùng ba tuổi lang thang khắp nơi.
Cho đến khi sư phụ Hồ An của hắn khóc lóc cầu xin bọn hắn chịu làm đồ đệ.
Nhớ tới thời điểm sư phụ cầu xin hắn:
Trên một cánh đồng, Âu Dương năm tuổi cùng với Lãnh Thanh Tùng ba tuổi bị cà lăm đang đào trộm khoai lang.
Một vị đạo trưởng tiên phong đạo cốt từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt hai người bọn họ.
“Tiểu hữu, ngươi và ta có duyên, ngươi có tình nguyện làm đồ đệ của ta không?”
Đạo trưởng chính là sư phụ bây giờ của hắn, Hồ An. Nhưng khi nhìn thấy Hồ An từ trên trời giáng xuống, Âu Dương theo bản năng lựa chọn từ chối.
Dù sao hắn đã thức tỉnh hệ thống, mà tên nhóc hắn mang theo còn là vị diện chi tử, gà đất chó sành gì đó sao có thể xứng làm sư phụ?
Hồ An không ngờ Âu Dương sẽ từ chối thẳng thừng, sau khi thấy Âu Dương từ chối, Lãnh Thanh Tùng theo bản năng trốn ở sau lưng Âu Dương, nhìn Hồ An với ánh mắt đề phòng.
“Cầu xin ngươi, để đệ đệ ngươi làm đồ đệ ta đi mà!” Hồ An thành khẩn nói với Âu Dương.
“Đạo trưởng, vậy ta thì sao?” Âu Dương năm tuổi mong chờ hỏi.
“Ta có thể bảo đảm ngươi sẽ trở thành một kẻ giàu có!” Hồ An vỗ ngực cam đoan.
“Ta cũng muốn tu tiên!” Âu Dương lập tức từ chối.
“So với đệ đệ ngươi, ngươi vẫn nên làm người giàu có hơn!” Hồ Vân miễn cưỡng mở miệng nói.
“Nếu không nhận huynh trưởng thì ta không đi!” Lãnh Thanh Tùng ở sau lưng hắn lần đầu tiên nói ra một câu dài như vậy.
Khi đó vào đầu mùa thu, vạn vật đang ở thời điểm chín muồi, hắn và Lãnh Thanh Tùng được Hồ Vân nhận làm đồ đệ, chính thức bước vào con đường tu tiên.
Từ đó, hai người bọn hắn được Hồ Vân mang về Thanh Vân tông sống cho đến bây giờ.
Thời điểm hắn và Lãnh Thanh Tùng vào Thanh Vân tông, ngay cả chưởng môn cũng kinh động.
Chưởng môn kinh động đương nhiên là vì tiểu đệ của hắn, dù sao cũng là nhân vật chính, tư chất kinh động như của thiên nhân như vậy khiến chưởng môn cũng không nhịn được muốn thu Lãnh Thanh Tùng làm đồ đệ.
Nhưng Lãnh Thanh Tùng vì hắn mà đã từ chối lời mời của chưởng môn.
“Huynh trưởng ở đâu, ta ở đó!” Lãnh Thanh Tùng trốn ở sau lưng Âu Dương, lần thứ hai nói ra một câu dài như vậy.
Không hổ là thằng nhóc nhà hắn, rất biết thương hắn!
Âu Dương mừng thay cho tiểu đệ mắc chứng sợ giao tiếp xã hội này.
“Đúng là ngọc thô chưa mài dũa! Ngọc thô chưa mài dũa!” Chưởng môn bị từ chối thất thểu đi khỏi Tiểu Sơn phong, còn cười to với sư phụ nhà hắn.
Âu Dương vừa lấy lại tinh thần, Lãnh Thanh Tùng đã ôm kiếm ngồi trước bàn, ba ngày chưa ăn cơm khiến hắn bây giờ ăn ngấu nghiến.
Kiếm ý quanh thân vẫn chưa thu hồi hoàn toàn, kiếm khí lạnh lẽo quanh quẩn toàn bộ tiểu viện.
Ngồi ở đầu bàn bên kia, thân thể nho nhỏ của Hồ Đồ Đồ đang run lẩy bẩy, cảm giác áp bức mà Lãnh Thanh Tùng gây ra cho nàng thật sự quá mạnh!
So với ảo giác tam sư huynh vừa rồi khiến nàng không biết lúc nào sẽ chết, thì người ở trước mắt này hoàn toàn có thể làm thịt nàng bất cứ lúc nào!
Gia gia, nhân gian nguy hiểm như vậy sao? Đồ Đồ chỉ sợ không thể sống sót trở về!
Hồ Đồ Đồ thầm nghĩ, gào thét trong lòng.
Còn Bạch Phi Vũ ở bên cạnh thì dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Lãnh Thanh Tùng đang ngồi trên bàn, chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà có thể khiến hắn có cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy!
Đây rốt cuộc là thiên tư cỡ nào! Xem ra hắn phải cố gắng tu luyện thêm mới được.
Nếu không, Kiếm tiên thượng cổ chuyển thế là hắn chẳng phải sẽ thành trò cười?
Mà Lãnh Thanh Tùng lại hoàn toàn không biết tâm tư của hai người kia, vừa thấy “Tam Nhãn Hoa Linh Kê” trên bàn, hai mắt lập tức phát sáng, đưa tay định cầm lấy.
Âu Dương cầm đũa gõ vào bàn tay đang giơ về phía cái đùi gà cuối cùng của Lãnh Thanh Tùng, nhíu mày nói: “Rửa tay chưa? Rửa rồi mới được ăn cơm!”
Lãnh Thanh Tùng thu tay lại, thành thành thật thật đi rửa tay.
Trong khi chờ Lãnh Thanh Tùng trở lại, Âu Dương nhìn về phía Hồ Đồ Đồ vẫn đang run rẩy mà nhẹ giọng an ủi: “Đây là nhị sư huynh của ngươi, Lãnh Thanh Tùng, cũng là đệ đệ của ta, đừng nhìn vẻ ngoài hắn hung dữ, kỳ thật hắn là người rất dịu dàng!”
Âu Dương ăn ngay nói thật, mặc dù đệ đệ mà hắn nhặt được này cho người ta cảm giác lạnh lùng dữ tợn, muốn sống thì đừng lại gần, nhưng ở chung sớm chiều nhiều năm như vậy, Âu Dương hiểu rõ, tiểu đệ này của hắn chỉ bị sợ giao tiếp mà thôi.
Hồ Đồ Đồ miễn cưỡng nở nụ cười, ra hiệu nàng biết rồi.
Sau khi nghe Âu Dương giới thiệu, Lãnh Thanh Tùng kinh ngạc nhìn về phía Hồ Đồ Đồ, phun ra hai chữ: “Cáo!”
“Là canh gà, rất ngon, ngươi mau ăn đi!” Âu Dương cầm lấy đùi gà nhét vào trong miệng Lãnh Thanh Tùng, không cho Lãnh Thanh Tùng mở miệng.
Sau khi ăn cơm xong, mỗi người đều mang tâm sự trở về phòng của mình.
Chỉ để lại âm thanh ồn ào của Âu Dương đang lớn tiếng với Lãnh Thanh Tùng: “Ra ngoài! Đừng mang chăn mền qua đây, tự tìm chỗ ngủ đi, đừng có chen chúc trong phòng của ta!”
Mà Hồ Đồ Đồ như trút được gánh nặng đang nằm trên giường thuộc về nàng, chuyện đã xảy ra hôm nay hoàn toàn vượt ra khỏi tâm lý trông đợi của nàng.
Đồ Đồ mình rốt cuộc đã đi tới đâu vậy?
Hồ Đồ Đồ nhớ lúc trước khi mình rời đi, gia gia nói với hàm ý sâu xa: “Con à, con thân là Tiên Thiên Đạo Thể, người ngoài khẳng định không thể nào nhìn thấy chân thân của con, cho nên nhất định đừng nói cho người khác biết thân phận của mình, nếu không sẽ có họa sát thân!”
Đồ Đồ xem như không thể nói cho mấy vị sư huynh biết chuyện mình là một con linh hồ!
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Hồ Đồ Đồ nhăn thành trái khổ qua, nàng đến Thanh Vân tông là vì có chuyện lớn phải làm, nhưng mới vỏn vẹn tới đây có một ngày, nàng đã cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ nhân tộc.
Chỉ là một Tiểu Sơn phong mà đã nhân tài xuất hiện lớp lớp, toàn bộ nhân tộc ở Thanh Vân tông này không phải là thứ mà yêu tộc có thể chống lại rồi.