Hoàng thành của Đường quốc là một tòa thành lớn, lớn đến mức có mấy trăm vạn người chen chúc trong thành, mà tòa thành này cũng là thành trì phồn vinh nhất nhân gian này.
Hoàng thành được chia thành 56 phường, mỗi phường đều có tường cao ngăn cách, chỉ có ở hai khu chợ lớn phía đông và phía tây mới có thể nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt của tòa thành này.
Chợ Đông tấp nập người qua lại, người nặn tượng bằng đường, gánh xiếc, người bán đồ chơi giữa đủ thứ tiếng rao hàng, mặc cả ồn ào.
Người trở nên vui vẻ nhất là Hồ Đồ Đồ, tiểu nàng nương cũng chui vào đám đông hô to gọi nhỏ, nàng hưởng thụ cảm giác náo nhiệt chưa bao giờ cảm thụ qua này.
Ngay cả Âu Dương cũng lần đầu tiên nhìn thấy một thành trì lớn như vậy, lúc 5 tuổi ở Phong Diệp thành, Âu Dương vốn chỉ chuyên tâm nghĩ làm sao để sống sót, hắn không có thời gian xem xem rốt cuộc nhân gian của thế giới này ra sao.
Hiện tại hắn có thể nhàn nhã dạo chơi ở chỗ này, thật là có loại ảo giác đã cách một đời.
"Hừ hừ hừ, sư huynh, đó là cái gì!" Một tay Hồ Đồ Đồ cầm đồ chơi làm bằng đường, một tay cầm kẹo hồ lô, ngồi ở trên vai Âu Dương nhìn cửa hàng bán lương thực mà tò mò hỏi.
"Đó là cửa hàng bán lương thực." Âu Dương nhìn lướt qua, trả lời.
"Ở đó?"
"Đó là tửu lầu, một nơi để ăn cơm."
"Ở đó, ở đó, ở đó nữa?"
"Đó là nơi bán vải may y phục."
"Ồ, nơi đó nơi đó! Những tiểu tỷ tỷ mặc y phục đẹp đó đang vẫy tay với ta đấy!"
Âu Dương liếc nhìn ba chữ Di Hồng lâu mà có chút ngượng ngùng nói: "Đó không phải nơi tiểu hài tử có thể nhìn!"
"Vì sao, ta cũng muốn mặc y phục đẹp!" Hồ Đồ Đồ ghen tị nhìn nữ tử ăn mặc hở hang trong thanh lâu.
"Những nơi đó đều là nữ hài tử học cái xấu mới đến. Một nữ hài tử đáng yêu như Đồ Đồ không thể đến những nơi như vậy!" Âu Dương nói lời thành khẩn.
Sau đó hắn quay đầu mà có chút chờ mong nhìn về phía thanh lâu, từ khi xuyên qua đây chưa dạo chơi qua thanh lâu, hắn đúng là một người xuyên việt thất bại!
"Huynh trưởng, có người tu hành!" Lãnh Thanh Tùng đột nhiên nói.
"Người tu hành?" Âu Dương nhíu mày nhìn xung quanh.
Nhưng hắn không phát hiện ra cái gì, dù sao hắn chỉ là Luyện Khí, không có khả năng cảm nhận người tu hành.
Nói ra thì thật không hay.
Hắn thì không có thiên tư, chỉ biết một chút thuật Ngũ Hành căn bản nhất.
Lão Nhị nhà hắn thì có thiên tư xuất sắc nhưng không biết gì ngoài kiếm đạo.
Kết quả là hai người đến Hoàng thành, nhưng lại không biết Huyên Nhi bị lão Hoàng đế đưa đến nơi nào của Hoàng thành.
Nếu có Tam đệ hoặc Tiểu Bạch ở đây thì sẽ không có phiền phức như vậy.
Hai người kia là sách sống, bất kể cái gì cũng biết một ít.
Âu Dương nhìn xung quanh nhưng không có gì khiến hắn cảm thấy bị đe dọa, hắn hỏi Lãnh Thanh Tùng: "Thực lực rất mạnh sao?"
"Rất mạnh!" Lãnh Thanh Tùng thành thật đáp.
Người có thể khiến Lãnh Thanh Tùng nói rất mạnh ít nhất phải là một đại tu sĩ kỳ Xuất Khiếu trở lên!
Có đại tu sĩ như vậy tồn tại trong Hoàng thành này, chẳng lẽ là tu sĩ đạo tâm không vững mà tham luyến hồng trần?
Khi Âu Dương đang suy nghĩ, đột nhiên một tấm lụa đỏ rơi xuống trước mắt hắn.
Đưa tay bắt lấy tấm lụa đỏ, một mùi hương quen thuộc phả vào mặt hắn.
"Mùi hương này! Đậu! Là sư tỷ Hiểu Nguyệt!" Âu Dương cực kỳ sợ hãi, quay đầu nhìn Lãnh Thanh Tùng với ánh mắt phức tạp.
Lão Nhị nhà hắn xui xẻo như vậy?
Nhưng trong đầu hắn đã vang lên một giọng nữ trong trẻo: "Đi làm gì vậy? Đưa Tiểu Tùng lên đây!"
Âu Dương vừa xoay người muốn chạy đã xấu hổ quay đầu lại, nhìn Di Hồng lâu trước mặt mà ngượng ngùng nói với Lãnh Thanh Tùng: "Lão Nhị, đệ đã từng đi kỹ viện chưa?"
Lãnh Thanh Tùng lắc đầu, không biết thanh lâu Âu Dương đang nói là gì, huống chi bây giờ trong hắn đang cảm thấy buồn rầu vì Huyên Nhi xuất giá.
Hồ Đồ Đồ trên vai Âu Dương lập tức kích động nói: "Đồ Đồ chưa từng đi kỹ viện, Đồ Đồ muốn đi kỹ viện!"
Giọng nói ngây thơ đã thu hút những người xung quanh ngoái nhìn, chỉ thấy hai thiếu niên và một nữ đồng năm tuổi đang lớn tiếng bàn bạc đi chơi kỹ viện.
Họ lại nhìn ánh mắt có chút xấu xa của Âu Dương, cũng không biết công tử nhà ai lại không biết xấu hổ như vậy.
Âu Dương kiên trì dẫn Hồ Đồ Đồ và Lãnh Thanh Tùng đi về phía Di Hồng lâu.
Vừa bước vào cửa, một mùi hương lạ xông vào mặt, trang trí màu đỏ tươi khiến nơi đây biến thành khung cảnh xa hoa.
Mười mấy vị tiểu tỷ tỷ ăn mặc mát mẻ đang õng ẹo tạo dáng với ba người họ.
Làm cho trên mặt Lãnh Thanh Tùng vẫn luôn không hiểu chuyện nam nữ có chút đỏ lên, nhìn về phía Âu Dương ấp úng hỏi: "Huynh trưởng, chúng ta tới đây làm gì?"
"Lát nữa sẽ gặp một người quen, cam đoan kinh hỉ lớn!" Âu Dương cẩn thận dặn dò.
"Nơi như vậy có người quen? Chẳng lẽ là bằng hữu của sư phụ?" Lãnh Thanh Tùng nhìn quanh mình toàn những hình ảnh khó coi, đánh sâu vào tâm hồn thiếu nhi của hắn.
Chỉ có sư phụ mình mới tới nơi này, nếu có trưởng bối nào ở đây thì nhất định là bằng hữu của sư phụ mình!
Ba người vừa vào cửa đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
Rốt cuộc, hai thiếu niên với một tiểu hài tử dường như không ở đây để tiêu thụ.
Một tú bà mặc váy lụa màu đỏ lảo đảo đi tới, cầm khăn tay nhìn Âu Dương hỏi: "Công tử là người quen cũ của nàng nương Hiểu Nguyệt sao?"
Lãnh Thanh Tùng đột nhiên mở to mắt, nói với Âu Dương: "Đi mau!"
Lãnh Thanh Tùng vừa định bỏ chạy thì đột nhiên không khí xung quanh hắn trở nên đặc hơn, mọi thứ trong thanh lâu đều chậm lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy cho đến khi hoàn toàn đứng yên.
Thậm chí Âu Dương có thể nhìn thấy nước bọt phun ra từ miệng của tú bà trước mặt dừng lại giữa không trung.
"Tiểu Tùng Tùng muốn đi làm gì?" Một giọng nói quyến rũ từ trên lầu truyền đến.
Lãnh Thanh Tùng vẫn luôn lạnh lùng nhưng tay cầm kiếm lại khẽ run lên, cả người hắn cứng ngắc khom người nói với nữ nhân trên lầu: "Chào sư tỷ!"
Ở cầu thang lầu hai, một nữ nhân mặc váy đỏ thẫm lặng lẽ đứng đó, tay cầm chiếc quạt tròn hơi che nửa khuôn mặt, đôi mắt hồ ly dưới lớp trang điểm nhẹ tràn đầy phong thái câu người.
Thân thể đầy đặn, dáng dấp yểu điệu giống như một quả đào mật đã hoàn toàn chín mọng.
Nhưng khi Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng nhìn thấy nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành trước mặt thì lại giống như nhìn thấy ma. Âu Dương lẳng lặng lùi lại một bước, toàn thân Lãnh Thanh Tùng đã bắt đầu run lên cầm cập.
"Làm sao vậy? Đã lâu không gặp như vậy các ngươi không quen sao?" Giọng nói thì thào có chútÂu oán như là cào vào lòng người, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Lãnh Thanh Tùng nhìn nữ nhân đối diện mà khô khan nói: "Gần đây sư tỷ khoẻ không?"
"A!"
Nữ nhân khẽ a một tiếng, nàng vỗ nhẹ chiếc quạt tròn trong tay, một tấm vải màu đỏ từ bốn phương tám hướng bay về phía Âu Dương và Lãnh Thanh Tùng.
Trước mắt hai người chỉ có vải đỏ đầy trời, đột nhiên một bàn tay ngọc khoác lên cổ Lãnh Thanh Tùng, nhẹ giọng nói: "Ta và Tiểu Tùng Tùng đã từng tắm rửa với nhau, hiện tại gặp ta muốn chạy? Ngươi muốn trở thành kẻ phụ bạc như sư thúc Hồ Vân?"