Tiếng lật trang sách lạch cạch khiến Lâm Phong đứng ở đó cảm thấy áp lực rất lớn.
Âu Dương chỉ đứng đó lật sách bình thường, nhưng lại khiến Lâm Phong có ảo giác như đang chờ tuyên án tử hình.
“Không thắng được, ta nhất định phải chạy trốn! Nhất định phải chạy trốn!” Lâm Phong trong lòng điên cuồng hét lớn, nhưng dưới hai chân lại như cái cây mọc rễ, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Cỗ cơ thể này khó khăn lắm mới có được nên trong lòng Lâm Phong không muốn từ bỏ nó như thế này!
Chỉ cần cho mình đủ thời gian, hắn nhất định có thể bước lên cảnh giới vô thượng!
Nhưng mà!
Vì sao!
Vì sao không cho mình thời gian!
Thậm chí chỉ cần cho mình thời gian bảy ngày, hắn đã có thể trở thành một đại tu sĩ Xuất Khiếu kỳ!
Hai mắt Lâm Phong đỏ hoe nhìn Âu Dương ở trước mặt, oán hận cùng hận ý gần như hóa thành thực thể mà đấm vào Âu Dương.
Âu Dương đương nhiên cảm nhận được ánh mắt Lâm Phong, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong, khinh thường cười nói: “Vì sao? Muốn cắn ta?”
Bóng dáng Lâm Phong giống như quỷ mị lao về phía u Dương, trong tay xuất hiện ba cây trường châm màu tím, hắn trước tiên ném về phía Âu Dương.
Âu Dương quay đầu né tránh ba cây ngân châm, quá chậm, mặc dù hắn chỉ có Luyện Khí kỳ nhưng cảnh giới của Lâm Phong đã bị áp chế, cũng chỉ là Luyện Khí kỳ.
Đây là phương pháp tấn công trong Luyện Khí kỳ mà Âu Dương đã dừng bước nhiều năm rồi, thậm chí một mình hắn còn có thể đánh với mười người.
Hơn nữa ba cây ma châm chỉ là mồi nhử, ngay lúc Âu Dương quay đầu tránh ba cây ma châm, Lâm Phong đã nghiêng người về phía trước, bàn tay phải đầy ma văn màu đen hóa trảo chộp lấy cổ Âu Dương.
“Bùm!”
Lâm Phong đang công kích kịch liệt chỉ cảm thấy phần bụng đau nhói, cảnh vật trước mắt nhanh chóng đảo ngược, hắn bay ngược ra ngoài!
Lâm Phong đâm sầm vào các bậc thang trước cung điện, phiến đá xanh phía sau lưng bị đụng trúng bị nứt ra từng vết từng vết. Cả người ngã xuống phiến đá xanh suýt nữa thì ngất đi.
Âu Dương rút chân lại, không lật qua lật lại quyển sách trong tay nữa, nhìn Lâm Phong vừa va vào bậc thang đá xanh của cung điện mà tò mò hỏi: “Là như vậy sao?”
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Phong có thể khiến hệ thống đều lâm vào hỗn loạn còn có thế mạnh bao nhiêu, không nghĩ tới một cước của hắn đã đủ đá bay, suýt chút nữa kết thúc trận chiến này.
“Đây cũng không phải quá yếu sao? Vậy mà hệ thống cũng không thể đưa ra đánh giá cũng không thể đưa ra sao? Xem ra hệ thống của ta rất ngu ngốc!” Âu Dương có chút không hài lòng liếc mắt nhìn Lâm Phong.
Vốn là hắn muốn xem Lâm Phong ở trước mặt nặng bao nhiêu, không nghĩ tới lại không cần đánh tiếp nữa.
Âu Dương vừa lật sách vừa đi về phía Lâm Phong, Âu Dương thực sự sợ rằng mình mà dùng thuật pháp trong "Bách khoa toàn thư nhập môn cơ sở độn pháp Ngũ Hành" thì đến tro cốt Lâm Phong cũng không còn.
Cái tên Lâm Phong này, lần đầu tiên Âu Dương nhìn thấy cái tên này thì ngay lập tức đã nghĩ đến người thay đổi tính cách rất nhiều kia, Lăng Phong.
Khi hắn nhìn thấy Huyên Nhi bị lão Hoàng đế đoạt xác, cảm giác khó chịu không thích hợp ở ngay chỗ này, khi hắn nhìn thấy lão Lăng, hắn cũng cảm thấy khó chịu không thích hợp từ tận đáy lòng ở ngay chỗ này.
Dường như lão Lăng đã bị đoạt xá nên hắn ta mới thay đổi thành một người hoàn toàn khác!
Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ một người trông giống như đúc với Tổ Uyên xuất hiện ở đây, đồng thời cũng có tên gọi giống như lão Lăng.
Âu Dương có lý do để hoài nghi Lăng Phong đi theo Trần Trường Sinh quan tưởng bí bảo Thanh Vân có phải là bản thân Lăng Phong hay không!
“Nếu là như vậy thì lão tam có lẽ sẽ gặp nguy hiểm!” Âu Dương lập tức lo lắng Trần Trường Sinh ở Thanh Vân tông xa xôi, nhưng sau đó hắn cũng không quá lo lắng.
Dù sao lão tam nhà mình cũng đủ bản lĩnh, nếu nói đến bảo mạng, toàn bộ Thanh Vân tông không ai có thể so với lão tam được!
Mặc dù nói như vậy, nếu quả thật lão Lăng xảy ra chuyện gì, hắn nhất định cũng phải đề phòng một chút.
Cho nên hắn nhất định phải tìm hiểu rõ xem người tên Lâm Phong ở trước mặt này rốt cuộc là thứ gì!
Va vào những bậc thang bằng đá xanh, Lâm Phong cảm nhận Âu Dương đang từng bước từng bước đến gần hắn, Lâm Phong cũng không cho phép mình che giấu bản thân nữa.
Ở nhân gian, tu vi của hắn đã bị áp chế đến Luyện Khí kỳ, Âu Dương đối diện ắt cũng sẽ bị áp chế.
Cho dù kỳ tài có thiên phú đến đâu cũng không thể ở mười bảy, mười tám tuổi mà đã đột phá đến Xuất Khiếu kỳ!
Chỉ cần còn là tu sĩ từ Xuất Khiếu kỳ trở xuống, thì giữa khói lửa nhân gian, tu vi cũng không vượt qua Trúc Cơ được!
Cho nên tất cả mọi người đều là Luyện Khí kỳ, dựa vào cái gì mà Luyện Khí kỳ của hắn lại kém người khác nhiều như vậy!
Nếu hiện tại không liều mạng, sau này sẽ không còn mạng để liều nữa!
“A!” Lâm Phong hét lớn một tiếng, ma văn màu đen ở trên người bắt đầu bao phủ toàn thân, lực lượng lúc đầu bị thể nội áp chế bắt đầu điên cuồng dâng trào.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Lâm Phong phun ra, nhưng Lâm Phong lại hoàn toàn không để ý tới, trong mắt hắn chỉ có Âu Dương!
Luyện Khí tầng sáu, Luyện Khí tầng bảy, Luyện Khí tầng tám, Luyện Khí tầng chín đỉnh phong!
Lâm Phong cưỡng ép nâng cao cảnh giới, cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể điên cuồng dâng trào, lại nhìn Âu Dương một lần nữa, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, cảnh giới Luyện Khí tầng chín đỉnh phong đủ để phát huy sức mạnh Trúc Cơ trung kỳ.
Lâm Phong cảm thấy giết Âu Dương trước mắt chỉ ở Luyện Khí kỳ là dễ như ăn bánh!
Ma khí tràn ra được Lâm Phong giơ hai tay giữ trước người, một thanh ma đao huyết hồng xuất hiện trong tay của Lâm Phong.
Khi thanh ma đao huyết hồng xuất hiện, những oan hồn mờ mờ trong thanh ma đao đang gào thét, giống như chúng đang chịu đựng nỗi đau không thể chịu đựng được!
Tất cả lực lượng trong toàn bộ cơ thể Lâm Phong đều tập trung vào thanh ma đao này, dưới một đòn này, cho dù là tu sĩ cao hơn một cảnh giới cũng sẽ nuốt hận tại chỗ!
Đây là bí pháp của Thánh tử Ma tộc Tổ Uyên, cũng là biến hóa về chất khi lĩnh ngộ kiếm ý!
Con sư tử còn biết toàn lực chiến đấu với con thỏ, huống hồ bây giờ Lâm Phong đang đối mặt với Âu Dương, cho nên hắn nhất định phải giết hắn bằng một đòn!
Lâm Phong bắt đầu bùng nổ, giống như nhân vật chính sau khi gặp được trùm cuối, cả khuôn mặt nhìn như từ cõi chết trở về, sẵn sàng tung ra đòn miểu sát của mình!
Âu Dương dừng bước lại, nhìn Lâm Phong bùng nổ mà nhẹ nhàng khép sách lại, bình tĩnh nói: “Ta lật qua một vòng, thủy táng, phong táng, lôi táng đều không bằng thổ táng!”
“A!” Lâm Phong hoàn toàn không nghe thấy u Dương đang nói cái gì, toàn lực ra tay, cầm thanh ma đao ở trong tay chém về phía Âu Dương.
Ma đao vốn dĩ chỉ dài nửa mét trong nháy mắt bay vút lên hơn mười thước, đao ảnh khổng lồ mang theo ma khí quấn quanh oan hồn gào thét chém về phía Âu Dương!
Âu Dương nhìn đao ảnh không thể ngăn cản trước mắt, hai tay đập vào nhau, bình tĩnh nói: “Thổ Tường thuật!”
Trong chớp mắt, hai bức tường đất dày đặc mọc lên ở hai bên của Lâm Phong, những bức tường đất cao hàng chục thước đâm sầm vào Lâm Phong đang ở giữa.
Đao ảnh vốn đã mạnh mẽ như vũ bão trực tiếp bị kẹt giữa hai bức tường đất như một con ruồi bị đập.
Miểu sát!
Hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.
Hai bức tường đất khổng lồ đứng lặng lẽ trước đại điện như bia mộ cao chót vót.
Diệt cỏ là phải diệt tận gốc!
Âu Dương khẽ đập hai bàn tay đang uốn éo của mình vào nhau, đặt chúng ngang ở trước ngực mình.
Những bức tường đất trông giống như bia mộ kia xoắn chặt vào nhau như bánh quai chẻo!
Trong bức tường đất đã không còn âm thanh của Lâm Phong nữa.